Nhưng tôi ở ba mươi tuổi, chỉ hi vọng Trần Nhai Bạch sống thuận lợi một chút. Vậy nên, thay đổi những kí ức tốt đẹp còn lại trong tháng tư này cũng rất xứng đáng.
Dưới sự nhắc nhở của tôi, tờ giấy viết thư kết nối thời gian và không gian với đầu bên kia, Trần Nhai Bạch bắt đầu tập hát bài hát kia, vì nhiều lí do mà không thể không tiếp xúc với Giang Tử Thư, trong lớp dần dần truyền ra tin đồn về hai người họ.
Lúc Trần Nhai Bạch và tôi cùng tỏ ra bất mãn, tôi đang ăn cơm với đối tượng xem mắt lần trước. Anh ta ngồi đối diện tôi, ăn thịt nướng với cái miệng đầy dầu.
Tôi che tờ giấy thư lại đặt sang một góc bên cạnh, không hiểu sao tôi lại muốn mang theo bức thư tình này, có lẽ là thật sự không muốn bỏ lỡ câu nói nào của cậu ấy. Trần Nhai Bạch bực bội viết: “Trong lớp đồn đại chuyện của tôi với Giang Tử Thư, tôi cảm thấy Tiểu Viên nghe được sẽ không vui.”
Tôi cắn bút, trả lời cậu ấy: “Nhưng không phải Giang Tử Thư rất xinh đẹp sao? Thích Giang Tử Thư sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Bên kia ngừng lại thật lâu, chữ viết gần như bình tĩnh hiện ra: “Cô muốn tôi thích Giang Tử Thư sao?”
Tôi đ.ánh dấu thể hiện sự tán đồng.
Sau khi đối tượng xem mắt vét sạch thức ăn trên bàn, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi thắc mắc: “Cô đang vẽ vẽ viết viết cái gì vậy?”
Tôi đối phó nói rằng đang giải quyết vấn đề của đơn vị.
Anh ta bất mãn lẩm bẩm một tiếng, vờ như vô tình hỏi: “Sính lễ nhà cô muốn là bao nhiêu nhỉ?”
Tôi buột miệng trả lời: “Một chiếc xe mô tô.”
Lời vừa nói ra miệng, không chỉ có anh ta, ngay cả tôi cũng ngây ngẩn cả người, tôi không biết tại sao mình lại nói ba từ “xe mô tô”, lục tung trí nhớ của tôi cũng không thể tìm được thông tin nào có liên quan, cuối cùng tôi chỉ coi như mình lỡ lời. Không ngờ đối tượng xem mắt lại rất vui mừng, có lẽ trong mắt anh ta, xe mô tô so với tám vạn tám tiền sính lễ rẻ hơn không ít.
Tôi cúi đầu, theo bản năng nhìn về phía tờ giấy, chữ viết mới đã lặng lẽ nằm ở đó rất lâu, Trần Nhai Bạch mười bảy tuổi hỏi: “Tiểu Viên tương lai có hạnh phúc không?”
Thật ra ngoại trừ lần đầu tiên nhận được đáp án làm Trần Nhai Bạch hài lòng, cậu ấy không còn tìm hiểu tương lai của mình và Tiểu Viên nữa, theo lời của cậu ấy mà nói thì là, cậu ấy sẽ tự mình đi đến tương lai của Tiểu Viên.
Tôi ở tuổi ba mươi trả lời cậu ấy: “Cô ấy rất hạnh phúc.”
Cô ấy rất hạnh phúc vì có thể xuyên qua thời gian và không gian để gặp lại cậu lần nữa, Trần Nhai Bạch.