Bạn học Tiểu Viên.
Ngay từ đầu Trần Nhai Bạch đã gọi tôi như vậy, cậu ấy chuyển đến từ năm lớp 11, vừa mới đến đã là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, cậu ấy ngồi phía sau tôi lúc thi môn tiếng Anh đầu học kì để chia lớp.
Cậu ấy có đôi mắt hoa đào hẹp dài, mỉm cười gọi tôi: “Bạn học Tiểu Viên.”
Các tên trong danh sách của kỳ thi này để dạng bính âm, tên bính âm của tôi là Liyuan, hai chữ sau của tôi là Ngộ An, cái tên mù chữ này nhìn thoáng qua liền cho rằng đó là cách phát âm của từ Viên*.
*(圆): Bính âm là yuan.
Trần Nhai Bạch có một đôi chân dài, đưa chân ra một cái là có thể móc được chân ghế của tôi, tôi quay đầu lại, lông mi và mái tóc lưa thưa trên trán của cậu ấy phát sáng trong ánh nắng vàng, sống mũi cao thẳng: “Giúp tớ một tí đi.”
Tôi gật đầu, rất dễ dàng đồng ý.
Sau khi có kết quả, tôi thi được ba mươi điểm tiếng Anh, cậu ấy cao hơn tôi một chút, ba mươi tám điểm. Có lẽ cậu ấy viết văn tốt hơn tôi một chút.
Kết thúc chia lớp, hai chúng tôi không may bị xếp vào lớp cuối cùng vì thành tích kém cỏi.
Khi cậu ấy đi về phía tôi, tôi cảm giác mình sắp bị tên trùm trường này đ.ánh một trận, kết quả là cậu ấy dừng lại trước mặt tôi, xoa đầu tôi một cách lộn xộn, chậc một tiếng: “Bạn học Tiểu Viên, tiếng Anh của cậu không được tốt lắm. Hay là để tớ bổ túc cho cậu?”
Ba mươi tám điểm bổ túc tiếng Anh cho ba mươi điểm, cậu cũng tự tin gớm.
Tôi bực bội quay đầu đi.
Thật ra thành tích của tôi không kém như vậy, nhưng bố mẹ ầm ĩ đòi ly hôn đã lâu, tôi cố ý thi bị điểm kém để họ chú ý, đáng tiếc là tôi thất bại rồi.
Trái lại còn không cẩn thận khiến cho Trần Nhai Bạch ghi thù với mình.
Sau đó Trần Nhai Bạch làm phiền tôi khá lâu, bạn học Tiểu Viên bạn học Tiểu Viên, gọi tôi suốt một năm như vậy.
Thế nên sau này không có ai gọi tôi là bạn học Tiểu Viên nữa, tôi còn có chút không thích ứng được.