Thật ra Trần Nhai Bạch không nói nhiều lắm, từ lần trước biết được đáp án mà cậu ấy kỳ vọng, cũng không nhớ tới tôi nữa.
Tôi kẹp tờ giấy viết thư ở một nơi mà tôi có thể nhìn thấy trong nháy mắt. Đã mấy ngày trôi qua, không có thêm bất cứ chữ viết tay nào. Cho đến khi tôi quay lại sau khi bị vị sếp hói năm mươi tuổi chỉ trích, vô thức nhìn về phía bức thư tình, cuối cùng trên giấy đã có chữ viết tay mới.
Đường cong uyển chuyển của hình nón xuất hiện ở phía trên, chữ viết rời rạc, kèm theo một chút thiếu kiên nhẫn.
Tôi nghiến răng: “Trần Nhai Bạch, cậu nháp bài tập toán trong thư tình của bà tiên đỡ đầu đấy à?”
Lúc này cậu ấy mới chợt nhận ra: “Cô còn ở đây sao?”
Đúng vậy, tôi luôn ở đây.
Tôi hỏi: “Bạn học Tiểu Viên không để ý tới cậu nữa à?”
Trên tờ giấy bị ấn lõm xuống một dấu vết khó chịu.
Xem ra tôi đoán trúng rồi.
Tôi nhìn qua số ngày, tốc độ dòng chảy thời gian ở hai bên tờ giấy là như nhau, bên kia chắc là số bảy, thời kỳ s1nh lý của tôi vẫn rất ổn định ở số bảy và tám.
Tôi nói: “Hôm nay cậu đừng làm phiền cô ấy.”
Một dấu chấm hỏi xuất hiện bên cạnh câu của tôi.
Tôi giải thích lý do: “Hôm nay cô ấy đến kỳ s1nh lý.”
Sau đó tôi trơ mắt nhìn chữ trên giấy viết rồi lại sửa, cuối cùng chỉ có một người túng túng xấu hổ.
Tôi quên mất bây giờ cậu ấy chỉ mới mười bảy tuổi, sẽ ngại ngùng về những thứ này.
Tôi đặt bút xuống, cau có mặt mày. Đột nhiên trong đầu hiện ra cảnh tượng mà tôi chưa từng trải qua, vô cớ xuất hiện, như thể một điều mới mẻ nhưng lại là chuyện đã xảy ra.
Tôi nhìn thấy Lâm Ngộ An mười bảy tuổi bước vào lớp, môi hơi tái nhợt, tiếng người trong phòng học ồn ào, cô ấy nhìn thấy trên bàn mình có thêm một cốc nước gừng đỏ ấm áp. Không biết ai đã để nó ở đó. Nếu như cô ấy quay đầu, có thể nhìn thấy thiếu niên lười biếng bên cửa sổ đang dùng sách che mặt, nhưng lại lộ ra vành tai đỏ bừng.
Đoạn kí ức này, bắt đầu trở nên xa xôi và cũ kỹ, không còn rõ ràng trong trí nhớ của tôi nữa.
Tôi chớp mắt mấy cái, cúi đầu kinh ngạc nhìn tờ giấy kia, vậy mà lại muốn rơi lệ, đây là chuyện vừa mới xảy ra sao? Bởi vì những dòng chữ của tôi sao?
Tôi viết trên thư tình: “Trần Nhai Bạch, cậu lấy nước gừng đỏ từ đâu vậy?”
Cậu ấy viết: “Đừng quan tâm.”
Tôi quay lại câu chuyện, gần như lừa gạt nói: “Bà tiên đỡ đầu vượt đường xa đến đây, nói thay cho bạn học Tiểu Viên của rất lâu rất lâu sau này, cô ấy nói —— cậu của thời trung học trực nam quá rồi.”
*Trực nam (直男): Là thuật ngữ chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, không khua môi múa mép, có tinh thần, trách nhiệm. Cũng thường dùng để ám chỉ chàng trai cứng nhắc, khô khan, không biết tán tỉnh con gái.
Cậu ấy im lặng.
Tôi nói thêm: “Vì vậy, tốt nhất cậu nên nghe theo chỉ đạo của tôi trước.”
Thật ra tôi căn bản cũng không ôm bất cứ kì vọng nào cả, Trần Nhai Bạch vốn dĩ không phải kiểu người sẽ nghe lời người khác, đôi khi tự cao tự đại đến mức khiến người ta phát cáu.
Nhưng câu trả lời của cậu ấy lại là —— Được. Nếu có thể khiến bạn học Tiểu Viên thích tôi nhiều hơn một chút, vậy thì câu trả lời của tôi là, được.
Tôi ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn vào dòng chữ, các khớp tay đang cầm bút chuyển thành màu trắng bệch.
Những gì tôi làm, đã vượt qua thời gian, lừa dối người thiếu niên chưa trưởng thành của mình, dạy cho cậu ấy làm thế nào để tránh xa Tiểu Viên.
Đừng cứu bạn học Tiểu Viên nữa, Trần Nhai Bạch.