Trần Nhai Bạch bắt đầu coi tôi như thùng rác. Thường bắt đầu bằng từ “bạn học Tiểu Viên”, kết thúc cũng là “bạn học Tiểu Viên”. Cậu ấy cũng thường đề cập đến những thứ khác, nhưng sẽ nhanh chóng quay lại chủ đề. Nếu cuộc sống là một vòng tuần hoàn quanh đi quẩn lại, vậy thì Tiểu Viên chính là nút thắt của cậu ấy.

“Tiểu Viên vừa cài trâm cài tóc mới, rất đẹp.”

Thế là cậu ấy dựa vào đó để bắt đầu câu chuyện.

“Thằng nhãi lớp A khối tự nhiên kia lại tới tìm Tiểu Viên mượn sách, nó không biết tự mua à?”

Sau đó, cậu ấy h.ành h.ạ lớp A trên sân bóng.

Tôi yên lặng nghe những lời tâm sự của cậu ấy, chỉ trong đôi ba câu, tôi dường như nhìn thấy được ngôi trường tràn ngập đồng phục màu xanh trắng kia một lần nữa, tôi chưa bao giờ biết những tâm sự thời thiếu nam này của Trần Nhai Bạch.

Tôi kiên nhẫn sửa chữa hành vi của cậu ấy hết lần này đến lần khác, không nên làm phiền quá nhiều đến Tiểu Viên, phải duy trì cảm giác khoảng cách, không ai cần một người đàn ông quá nghe lời.

Trở về từ quầy hàng nhỏ thì đừng thuận tay mua cho Tiểu Viên sữa vị dâu tây nữa, mua cho cô ấy một cốc cà phê đắng để nâng cao tinh thần, như một sinh viên tốt nhắc nhở cô ấy tích cực học tập.

Đừng lúc nào cũng sai vặt bạn học Tiểu Viên nữa, từ giờ phải lịch sự nói xin chào và cảm ơn.

Trần Nhai Bạch làm theo lời tôi nói trong một khoảng thời gian, thái độ đối với tôi tốt hơn rất nhiều: “Cậu ấy không ghét tôi như vậy nữa rồi.”

Tôi mím môi, cứng nhắc viết: “Cậu cảm thấy cô ấy rất ghét cậu sao?”

Cậu ấy im lặng một hồi rồi viết: “Phải.”

Tôi ủ rũ vùi đầu vào cánh tay của mình, không biết làm thế nào, bởi vì lúc đó tôi quả thực rất ghét cậu ấy.

Thật ra thành tích của Trần Nhai Bạch rất tốt, khoảng thời gian cậu ấy chuyển trường đến có hơi muộn, thi sót một môn Ngữ Văn, các môn khác thì gần như đều đạt điểm tối đa, chỉ là khi đó không đợi được tới kỳ thi cuối cùng để lộ ra thành tích thật sự của cậu ấy, cho nên đến bây giờ tôi mới biết.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Vậy tại sao trong kỳ thi chia lớp cậu lại chép bài thi tiếng Anh của Tiểu Viên?”

Nét bút của Trần Nhai Bạch rời rạc, nói toạc ra: “Nếu như vậy thì làm sao có thể gọi cậu ấy là bạn học Tiểu Viên, ai cũng có thể gọi cậu ấy Ngộ An, chỉ có tôi ngay từ lần đầu gặp đã gọi cậu ấy là bạn học Tiểu Viên.”

—— Ngay từ đầu, tôi nhất định phải là người đặc biệt nhất.

Cậu ấy quả thật là một người rất rực rỡ. Ngay cả kiểu người không quan tâ m đến mọi thứ xung quanh như tôi cũng biết; hồi trung học, những người chói mắt nhất đơn giản chỉ có ba loại, gia thế, nhan sắc và thành tích, tình cờ Trần Nhai Bạch lại có cả ba thứ. Cậu ấy có khuôn mặt đẹp, bố là cảnh sát đã hi sinh vì thi hành công vụ, về phần thành tích xếp hạng cuối cùng của cậu ấy, cũng coi như là nổi bật khác người.

Không biết tại sao cậu ấy lại thích tôi.

Tôi có chút bất đắc dĩ, viết chầm chậm: “Vì sao nhất định phải gọi là Tiểu Viên chứ?”

Trần Nhai Bạch đáp lại bốn chữ: “Hiệu ứng Tiểu Viên.”

Khi hiệu ứng Tyndall xuất hiện, ánh sáng sẽ có hình dạng.

Và khi bạn học Tiểu Viên xuất hiện, tình cảm của Trần Nhai Bạch càng trở nên rõ ràng.