Trong căn phòng bài trí xa hoa tráng lệ, quần áo bị vứt lăn lóc trên sàn nhà, rải rác từ ngoài cửa cho đến chiếc giường ngoại cỡ màu đen. Ánh đèn mờ mờ hắt lên khuôn mặt ửng hồng của Lâm Tuyết. Gò má cô lấm tấm mồ hôi, tóc mai dính sát vào bên má. Đôi mày thanh tú cùng hàm răng cắn chặt kìm nén tiếng nức nở từ trong cổ họng.

Hai tay Lâm Tuyết bị bàn tay to lớn của người đàn ông kéo lên đỉnh đầu, khiến cho toàn bộ thân thể phô bày ra trước mắt hắn. Người kia cuồng nhiệt cúi xuống, từng cái hôn rơi lên hõm cổ, theo một đường dài chạy xuống đôi gò bồng đảo. Thân thể của Lâm Tuyết run nhẹ, đôi môi khẽ run, trong mắt đã sớm phủ một lớp sương mờ.

Người đàn ông giống như bị vẻ mơ màng của cô mê hoặc, nhìn thấy cô nhẫn nhịn đến khóe mắt ửng hồng, hắn có chút nhíu mày, không khách khí mà thâm nhập vào nơi sâu nhất trong cô.

“A!” Lâm Tuyết rốt cuộc không kìm nén được mà hô một tiếng, thế công quá mức bất ngờ đã hoàn toàn đánh tan phòng bị của cô. Người đàn ông thấy vậy giống như bắt được một điểm thú vị, lập tức mang thứ còn đang ngủ say thúc mạnh vào hạ thân Lâm Tuyết. Bên trong ấm nóng và mềm mại khiến cho thứ kia nhanh chóng bị gọi dậy, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy vật lạ ngự trị trong thân thể đang lớn dần, ra sức càn quấy cơ thể cô.

Tiếng thở dốc cùng với hương vị tình dục hòa lẫn vào trong không khí, theo từng nhịp điệu, Lâm Tuyết cũng chìm vào mơ hồ, khóe môi đã bị cô cắn đến mức sắp rách ra. Người đàn ông thấy vậy dường như không thoải mái, một lần nữa phủ lên môi cô. Vị máu tanh nồng len lỏi trong cổ họng, còn có nước mắt mặn chát rốt cuộc không nhịn được mà lăn xuống.

Người đàn ông hậm hực kéo cô về phía mình, hạ thân hai người vì thế mà càng gắn chặt, kéo theo một cái đâm lút cán khiến Lâm Tuyết suýt thì kinh hô thành tiếng. Hai mắt cô mở lớn, nỗ lực nhìn lên trần nhà sang trọng giăng đầy đèn hoa kiểu Pháp. Bất lực chờ đợi cơn kích tình của người đàn ông qua đi.

Đột nhiên lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường bỗng vang lên, Lâm Tuyết không nghĩ đến khi nãy cô chưa tắt chuông mà để luôn vào túi áo, lúc này thấy chuyển động của người đàn ông thoáng dừng lại, Lâm Tuyết có chút chột dạ. Cô sợ hắn mất hứng nên lập tức vươn tay bắt lấy điện thoại. Trên màn hình hiển thị dãy số quen thuộc khiến Lâm Tuyết hơi sững sờ. Là Tuấn Kiệt gọi đến.

Nỗi chột dạ và sự tủi hổ khiến cô ngây ra mất một lúc, vừa định vươn tay tắt máy, bên tai lại truyền đến giọng nói rõ ràng.

“Nghe đi!”

Lâm Tuyết mở lớn đôi mắt, ý tứ cầu xin nhìn về phía người đàn ông cực rõ ràng. Thế nhưng hắn hoàn toàn không để ý, vùi vào hõm cổ của Lâm Tuyết mà cắn một cái, tiếng nói trầm khàn mang theo dư vị tình dục còn chưa tan vang lên bên tai Lâm Tuyết: “Tôi bảo em bắt máy!”

Lâm Tuyết không còn cách nào khác chỉ có thể ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói có chút run rẩy: “Em..em nghe!”

“Lâm Tuyết, sao giờ này em còn chưa về, không phải cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa rồi sao?”

Bên kia đầu dây vang lên tiếng nói gấp gáp có phần lo lắng của Tuấn Kiệt. Chưa kịp để Lâm Tuyết trả lời, người đàn ông đã lật ngược cô về phía sau, tư thế bị đảo ngược khiến cho thứ kia đột nhiên trượt sâu vào trong thân thể. Lâm Tuyết có chút hoảng hồn, tiếng “A!” lập tức bị Tuấn Kiệt nghe được.

“Em sao thế? Lâm Tuyết? Không có chuyện gì chứ?”

Lâm Tuyết cắn chặt tay, cố kìm nén tiếng kêu, gắng sức điều chỉnh cho giọng nói trở nên bình thường: “Em…em không sao, em ra ngoài mua chút đồ, lát nữa sẽ về.”

Dường như sợ người bên kia phát hiện ra gì đó, Lâm Tuyết không dám nói nhiều, chỉ ngắn gọn một câu rồi cúp điện thoại. Lúc này toàn thân cô đã bị người đàn ông chiếm giữ, hai tay đặt lên eo Lâm Tuyết, thế đến càng lúc càng nhanh. Lâm Tuyết không còn sức lực để phản kháng, chỉ để mặc cho người kia rong ruổi trên thân thể mình.

Thấy biểu hiện của Lâm Tuyết, người nọ chỉ hừ nhẹ một tiếng. Giống như bị cô và cuộc điện thoại phá vỡ tâm tình. Hắn nắm chặt lấy tay Lâm Tuyết, dùng sức càn quấy hạ thân của cô từ phía sau, cuối cùng theo một tiếng hô lớn, toàn thân Lâm Tuyết run rẩy, cảm nhận được thứ to lớn kia đang giật giật trong thân thể mình, một lúc sau mới hoàn toàn dừng lại.

Gã rời khỏi Lâm Tuyết, nhìn thiếu nữ trước mắt đã gần như chìm vào hôn mê, trên người đầy những dấu vết xanh tím.

Lâm Tuyết thoát khỏi dày vò, mặc dù cả cơ thể thoát lực nhưng vẫn nhớ phải nhanh chóng trở về nhà. Cô vừa nhỏm người dậy liền thấy cánh tay của người đàn ông vươn tới. Lâm Tuyết sợ hãi theo bản năng liền lùi về sau. Người đàn ông thấy biểu hiện này của cô thì hơi nhíu mày.

“Tôi chỉ muốn giúp em mặc đồ!”

“Không! Không cần…tôi có thể tự làm!”

Đối mặt với sự chống cự của Lâm Tuyết, người kia không còn cách nào khác chỉ có thể trở về bên ghế sofa. Hắn khoác áo ngủ mỏng tanh, tùy ý ngồi lên ghế, theo thói quen mà châm một điếu thuốc.

Khói thuốc lan tỏa trong không khí, Lâm Tuyết không dám nán lại lâu, cô vội vàng vơ hết quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất mà mặc lại trên người rồi rời khỏi căn phòng.

Bên ngoài trời đã lên đèn, mùa thu nên thời tiết đã bắt đầu se lạnh, bộ quần áo trên người Lâm Tuyết không đủ ấm, gió thổi qua khiến thân thể bé nhỏ hơi run rẩy. Ánh sáng từ những cột đèn giao thông hắt xuống nơi Lâm Tuyết đang đứng, chờ cho chiếc xe taxi đến gần, Lâm Tuyết như một chú chim nhỏ bé bị kinh hãi vội vàng lên xe, biến mất khỏi tầm mắt của Từ Thanh Phong.

10.30

Lâm Tuyết cuối cùng cũng về đến nhà, Tuấn Kiệt nhìn thấy khuôn mặt cô trắng bệch thì có chút nhíu mày, kéo tay Lâm Tuyết ngồi xuống.

“Sao về muộn thế, không phải 9:00 là cửa hàng đóng cửa rồi sao?”

Lâm Tuyết tránh khỏi cái nắm tay của Tuấn Kiệt, nở nụ cười nhợt nhạt.

“Em đi mua chút đồ, xin lỗi, lần sau em sẽ gọi báo anh trước. Anh đã ăn gì chưa? Em nấu cho anh nhé!”

Lâm Tuyết có chút trốn tránh không nhìn thẳng vào mắt Tuấn Kiệt, nếu như để anh biết hôm nay cô đã đi đâu, làm gì, Tuấn Kiệt có phải sẽ hận cô không? Sẽ không dùng ánh mắt dịu dàng và quan tâm như vậy nhìn cô nữa không?

“Anh ăn rồi, anh không đói. Em đi thay đồ nghỉ ngơi đi, nhìn em rất mệt mỏi đấy!”

Bắt được sự khác lạ của Lâm Tuyết nhưng Tuấn Kiệt cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho là cô mệt mỏi nên mau chóng bảo cô đi tắm rửa nghỉ ngơi. Lâm Tuyết giống như được đại xá, vội vàng lấy đồ rồi chạy vào trong nhà tắm.

Cô muốn nhanh chóng gột rửa hết những hình ảnh lúc nãy. Lâm Tuyết xả nước từ trên đỉnh đầu, mặc cho nước lạnh xối vào thân thể. Trong gương phản ánh gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt lanh lợi giờ đây nhuốm đầy phiền muộn mệt mỏi, hai gò má tái nhợt, cánh môi khô nứt nẻ.

Đây là mình ư?

Lâm Tuyết nhìn hình ảnh xa lạ trong gương, hai hàng nước mắt hòa lẫn cùng với nước mưa. Tiếng nấc nghẹn bị giữ chặt trong cổ họng, giống như con thú bị thương cuộn mình trong một góc.

Bên ngoài phòng khách, điện thoại di động của Lâm Tuyết đột nhiên sáng lên, tin nhắn đến từ một số lạ. “Đây là phần của em hôm nay!”

“Ting!” thêm một tiếng. Thông báo tài khoản của Lâm Tuyết cũng nhảy một cái. “Tài khoản của bạn đã được cộng thêm năm trăm triệu!”