“Chúng ta không thể nhận số tiền này!” Lâm Tuyết gập chiếc vali lại, nói bằng giọng cương quyết. Diệu Hoa và Thanh Trúc nhìn thấy biểu hiện của cô thì cực kỳ không bằng lòng.
“Sao lại không nhận? Còn nữa, mày có bạn bè tốt như vậy mà cứ luôn giấu diếm, có phải mày thực sự muốn bọn tao bị người ta bắt đi thì mới vừa lòng đúng không?” Diệu Hoa ngay lập tức chồm lấy chiếc vali, xem như báu vật mà giữ trong tay.
“Mẹ, con thật sự không quen biết người này!” Lâm Tuyết bất lực giải thích. Nhưng Diệu Hoa vẫn không bỏ cuộc.
“Không quen biết mà người ta đưa mày số tiền lớn vậy ư? Mày lừa con nít hả?”
Lúc này Tuấn Kiệt cũng khuyên bảo mẹ mình.
“Mẹ à, Lâm Tuyết đã nói là không được rồi, số tiền này không rõ lai lịch, chúng ta không thể tiêu bừa bãi.”
Đúng vậy, trên thế giới này làm sao có chuyện tốt như vậy, làm sao có thể có tiền rơi vào đầu được chứ. Cảm giác của Lâm Tuyết vẫn rất chính xác, cô có thể cảm thấy sự nguy hiểm của người đàn ông kia. Số tiền này bằng bất cứ giá nào cũng không thể nhận.
“Nhưng…nhưng mà…”
Lúc này Diệu Hoa và Thanh Trúc cũng đuối lí, nhưng bà ta không nỡ bỏ số tiền lớn như thế.
“Hay là chúng ta mượn tạm, gia đình mình cũng đang gặp khó khăn, khi nào có tiền chúng ta sẽ trả lại!”
“Đây là một tỷ đó, mẹ định trả đến khi nào. Còn nữa, đồ nội thất này đều là mẹ dùng số tiền kia để mua đúng không?”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của con trai, Diệu Hoa lúc này mới hơi chột dạ.
“Mẹ đã tiêu hết bao nhiêu rồi?”
Diệu Hoa thấy Tuấn Kiệt thực sự định làm căng, chỉ lặng lẽ giơ lên 5 ngón tay.
“50 triệu?”
Diệu Hoa lắc lắc đầu.
“500 triệu?”
Tuấn Kiệt và Lâm Tuyết không tin nổi vào tai mình. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bà ta đã tiêu hết phân nửa số tiền kia. Tuấn Kiệt lớn giọng nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể tiêu xài mà không suy nghĩ như thế chứ?”
“Sao lại trách mắng mẹ, cả em của con cũng tiêu, mẹ đâu có mua sắm cho mình mình. Hơn nữa..hơn nữa mẹ cũng đã mua nội thất mới cho cả gia đình.”
Diệu Hoa yếu ớt giải thích, Thanh Trúc ở bên cạnh bị điểm tên thì cũng chột dạ. Ngay sau khi có được số tiền từ trên trời rơi xuống, hai người bọn họ không suy nghĩ mà đã tiêu pha vô độ. Thanh Trúc điên cuồng đặt đồ, tất cả những món đồ hiệu mà cô ta chưa kịp mua đều đã được lên đơn chuyển về trong hai ngày tới.
“Dì, chúng ta phải trả lại số tiền này!”
Lâm Tuyết có chút bất lực, nhìn thấy bỗng dưng khoản nợ lại tăng thêm 500 triệu, cô rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi.
“Ngày mai con sẽ đến trả lại số tiền này, phần 500 triệu kia, con sẽ xin anh ta gia hạn.”
Thấy Lâm Tuyết không lưu tình mà đóng sập vali lại, Diệu Hoa và Thanh Trúc tiếc đến xanh ruột. Tuấn Kiệt lại cảnh cáo bọn họ.
“Những đơn hàng hai người mới đặt, lập tức hủy hết đi. Còn nữa, số tiền 500 triệu này là hai người tiêu, hai người phải tìm cách bù lại!”
Sau khi cầm tấm danh thiếp kia, Lâm Tuyết trong lòng bắt đầu dâng lên chút cảm giác bất an. Ngoài trời lúc này cũng đột nhiên vang lên tiếng sấm, mây đen giăng kín lối, bánh răng vô hình của vận mệnh đã từng bước trói buộc lên người cô.
–
Sau sự việc ở cửa hàng tiện lợi, Lâm Tuyết bị sa thải, mặc dù quản lý rất thương cô, cũng hiểu cho hoàn cảnh của Lâm Tuyết. Nhưng ai lại có thể chịu được cảnh vài ba ngày lại có xã hội đen đến đòi nợ.
Tiền lương được chuyển thẳng vào tài khoản của Lâm Tuyết, cô hiểu nên cũng không nói gì, chỉ cảm ơn chú Bình rồi trả lại đồng phục và thẻ tên.
Chiều hôm đó, Lâm Tuyết một mình bắt xe bus đến địa chỉ trên tấm danh thiếp. Cao ốc DC tọa lạc ở khu phố sầm uất nhất thành phố A. Những người xuất hiện ở nơi này cũng có thân phận không tầm thường, nhìn thấy Lâm Tuyết mặc áo trắng, mặc dù bộ dạng khá xinh đẹp nhưng từ đầu đến chân đều toát lên khí tức quê mùa, một vài người không nhịn được mà ngoái nhìn cô.
“Xin hỏi, tôi có thể gặp chủ tịch được không?”
Lâm Tuyết nhờ lễ tân thông báo, người kia chỉ lướt cô một cái từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút khinh thường.
“Cô có hẹn trước không?”
Lâm Tuyết lắc đầu.
“Tôi không..”
“Vậy thì không được rồi. Hôm nay chủ tịch chỉ tiếp những người hẹn trước.”
“Tôi có thể đợi!”
Sau khi Lâm Tuyết dứt lời, người kia cũng không thèm để ý đến cô nữa. Lâm Tuyết chỉ có thể mang theo vali ngồi đợi tại sảnh chính. Khung cảnh hoa lệ khiến Lâm Tuyết không thoải mái, từ nhỏ tới lớn, Lâm Tuyết chưa bao giờ bước chân vào nơi như thế này. Cô luôn có cảm giác mọi người xung quanh đều nhìn mình, thế nhưng Lâm Tuyết vẫn quyết tâm đợi được đến khi gặp mặt Thanh Phong mới thôi.
Từ phía xa, một chiếc xe màu đen đỗ ở trước cửa, sau đó một người đàn ông phong trần bước vào. Anh ta vừa bước đến đã thu hết tất cả ánh mắt của những người trong đại sảnh, bao gồm cả Lâm Tuyết. Cô bé lễ tân vừa nhìn thấy anh ta thì cũng sững sờ, nhìn đến không chớp mắt. Mặc dù làm ở vị trí này, cô có thể gặp được nhiều kiểu người, nhưng đẹp trai như người đàn ông này đúng là hiếm gặp. Anh ta có một cặp mắt nâu xám, khuôn mặt chuẩn với từng đường nét góc cạnh. Cổ áo sơ mi tùy tiện mở rộng, trên người toát lên một vẻ lãng tử, đúng là loại hình mà các cô gái gặp qua một lần sẽ lập tức bị thu hút.
“Tiểu thư xinh đẹp, vui lòng cho tôi gặp ông chủ của các cô!”
Anh ta hạ kính mắt, nở một nụ cười hút hồn.
Cô gái lễ tân bị mê hoặc, lắp bắp nói.
“Vâng..vâng!”
“Chủ tịch, có anh Trần Huy muốn gặp anh ạ! Hiện anh ấy đang chờ ở ngoài sảnh!” Thanh Phong xử lý công việc ở trong phòng riêng, vừa nghe thấy vậy chỉ lạnh lùng đáp.
“Không gặp!”
Thanh Phong lạnh lùng dứt lời, sau đó cúp điện thoại. Ở dưới bàn lễ tân, cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn người đàn ông hào hoa trước mặt, có chút khó xử:
“Thưa tiên sinh, hiện tại chủ tịch đang bận, cho nên…”
“Hừ, tôi biết mà, tên khốn Thanh Phong này!”
Trần Huy tức đến muốn chửi bậy một câu, nhưng trước mặt cô em xinh đẹp này, hắn ta vẫn phải giữ vững hình tượng hào hoa phong độ. Trần Huy và Thanh Phong là bạn thân, nhưng cái tính tình của người đàn ông quá sức xấu xa. Luôn không chừa cho Trần Huy chút mặt mũi nào. Hôm nay Trần Huy vừa mới về nước, liền có tin tức tốt muốn báo cho bạn bè, nhưng ai ngờ hắn ta cứ thế mà đuổi Trần Huy ra khỏi cửa.
Thấy dáng vẻ khó xử của lễ tân, Trần Huy nở nụ cười trấn an.
“Đừng lo, ngày khác tôi lại đến vậy.”
Trước khi đi anh ta khẽ miết vào tay cô một cái, cô gái hơi thẹn thùng, nhìn anh chàng đẹp trai như minh tinh rời khỏi sảnh chính.
Trời phú cho Thanh Phong vẻ ngoài đẹp trai lãng tử, cho nên hắn cũng không khách khí mà tận dụng ưu điểm của mình. Hắn qua lại với rất nhiều cô gái, nhưng chưa bao giờ lún sâu vào bẫy tình. Với Trần Huy, sự thoải mái về thể xác sẽ tốt hơn là trói buộc bản thân trong mối quan hệ 1-1. Bởi vậy nên hắn còn được mệnh danh là người đã lướt qua ngàn bụi hoa, nhưng lại chưa từng vương chút phấn son nào.
Cô bé lễ tân này mặc dù không phải kiểu cực kỳ xinh đẹp, nhưng khí chất ngây thơ hồn cũng có chút mới mẻ.
Trước khi đi khỏi sảnh, Trần Huy còn nháy mắt một cái khiến các cô gái trong quầy phấn khích đến nỗi hét lên.
“Trời ơi, người đâu mà đẹp trai quá!”
Cô bé lễ tân kia không phản ứng gì, nhưng đôi má cô đã sớm đỏ hồng, nắm tay còn giữ chặt một tờ giấy. Đó là tấm danh thiếp mà Trần Huy đã lén lút bỏ vào tay cô trước lúc rời đi.
Lúc Trần Huy lướt qua đại sảnh, đôi mắt “săn gái” của anh ta chợt chú ý đến Lâm Tuyết đang ngồi co ro ở một góc. Mặc dù quần áo mặc trên người khá quê mùa, nhưng gương mặt xinh đẹp thuần khiết, còn có bộ dạng như chú thỏ con rất là thú vị. Không nghĩ tới vừa mới về nước, lại gặp phải nhiều bông hoa lạ như vậy.
Trần Huy không vội đi ngay mà ghé qua chỗ Lâm Tuyết.
“Tiểu thư đang đợi ai sao?”
Nhìn thấy người đàn ông lịch lãm cười trước mặt, Lâm Tuyết hơi bối rối đáp.
“Vâng, tôi muốn gặp chủ tịch!”
Ồ! Trần Huy nghiền ngẫm nhìn Lâm Tuyết, chẳng lẽ là nợ tình của cậu ta tìm đến cửa. Nhìn Lâm Tuyết ngây thơ đơn thuần, có vẻ không giống với khẩu vị thường ngày của người kia. Thấy ánh mắt của anh ta cứ nhìn chòng chọc vào mình, Lâm Tuyết cảm thấy có chút không thoải mái. Nhận thấy điều này, Trần Huy lập tức lên tiếng.
“Tiểu thư chớ lo, tôi chỉ là chưa từng gặp tiểu thư nên hơi ngạc nhiên mà thôi. Xin hỏi nên xưng hô với tiểu thư thế nào?”
Khuôn miệng của Trần Huy rất ngọt, có thể thấy bản lĩnh tán gái không tồi. Lâm Tuyết nhỏ giọng đáp.
“Tôi là Lâm Tuyết, anh đừng gọi tôi là tiểu thư nữa, gọi Lâm Tuyết được rồi!”
Trần Huy cười híp mắt, sửa lại.
“Được rồi, cô Lâm, có cần tôi liên hệ giúp không, tôi và tên kia khá thân với nhau đấy!”
Trần Huy nghĩ dù thế nào cũng không nên để một đại mỹ nhân ngồi ở cửa khiến cho bao nhiêu người ngó ra ngó vào, người đẹp là phải để nâng niu. Thấy vẻ chân thành của hắn, Lâm Tuyết cũng gật đầu.
“Vậy thì làm phiền anh!”
–
Ở trên phòng họp, điện thoại của Thanh Phong không ngừng vang lên. Hắn vừa liếc qua dãy số trên màn hình thì lập tức muốn tắt máy, nhưng biết rõ tính tình của Trần Huy sẽ nháy đến khi hắn chịu nghe mới thôi, Thanh Phong đành bấm nhận cuộc gọi.
“Có chuyện gì?”
“Đồ vô lương tâm này, cậu còn coi tôi là bạn không đấy? Dám đuổi tôi ngay ngoài cửa, cậu được lắm!”
“Có chuyện thì nói, không tôi cúp máy!”
Trần Huy quả thực bị chọc đến tức chết, thấy người kia có vẻ thực sự định cúp máy, vì không muốn quá mất mặt với Lâm Tuyết nên chỉ đành gấp gáp nói.
“Khoan đã, cậu không nhận cuộc gọi của tôi, nhưng cũng không nên để tiểu mỹ nhân người ta chờ như thế chứ?”
Thanh Phong hơi nhíu mày, không hiểu tên bạn này đang nói khùng điên cái gì.
“Tiểu mỹ nhân nào?”
“Ồ, tiểu mỹ nhân rất xinh đẹp, đang chờ cậu ở dưới đại sảnh. Cô ấy tên là gì nhỉ, à, Lam Tuyết.”
Vừa nghe đến cái tên này, Thanh Phong đã nhíu mày, Trần Huy còn chưa kịp nói tiếp, đã nghe thấy một tràng tút tút dài. Hắn ngỡ ngàng. Tên khốn này, vậy mà dám cúp máy trước.
Lễ tân bên kia cũng nhận được cuộc gọi từ phòng chủ tịch.
“Vâng, đúng là có cô Lâm đến tìm anh!”
“Đưa cô ấy lên gặp tôi!”
Trong lúc Trần Huy còn đang rủa xả người bạn thân của mình, đã thấy lễ tân hớt hải chạy đến, trái với vẻ khinh thường lúc này, cô ta nở nụ cười thảo mai chào Lâm Tuyết.
“Lâm tiểu thư, chủ tịch muốn mời cô lên phòng ạ. Mời Lâm tiểu thư theo tôi!”
Trần Huy tức đến thổ huyết. Cái tên khốn này, bạn thân lâu năm trở về thì đuổi ra ngoài cửa, gái xinh vừa đến thì lập tức đón vào. Đây là huynh đệ chó má gì?