Sau khi Lâm Tuyết rời khỏi đại sảnh còn cảm nhận được khí tức uất hận của Trần Huy. Vì không muốn mất mặt trước hai người đẹp nên hắn vẫn cố gắng duy trì nụ cười của mình, đợi ngày sau sẽ tính sổ với Thanh Phong.
Lâm Tuyết không dám nhìn ngang ngó dọc, cô yên lặng cầm theo vali tiến vào thang máy.
“Ting!” một tiếng, thang máy hiển thị tầng cao nhất, cũng là phòng làm việc của Thanh Phong. Lễ tân cúi người nói.
“Lâm tiểu thư, đây là phòng của chủ tịch!”
Nói xong cô ta lại cúi người rồi mới trở về. Lâm Tuyết gật đầu cảm ơn, sau đó gõ cửa.
Đây là loại cửa tự động, nên khi Lâm Tuyết vừa gõ, cửa đã tự động mở ra, Lâm Tuyết nhìn thấy người đàn ông mặc vest đang ngồi ở giữa phòng. Căn phòng rất lớn, phía sau có một cửa sổ ngoại cỡ có thể nhìn bao quát hết thành phố. Nội thất trong phòng hầu như là màu đen và ghi, mang đến cảm giác lịch sự nhưng có phần lạnh lẽo. Thân hình tuyệt mĩ ẩn hiện sau bộ suit. Anh ta gác chân lên ghế, đẩy gọng kính. Quả nhiên Thanh Phong là người đàn ông Lâm Tuyết đã gặp trong quán bar ngày hôm đó.
“Quả thật là anh!”
Thanh Phong gác tay lên nhau, dùng ánh mắt đánh giá Lâm Tuyết.
“Không biết cơn gió nào đã đưa em đến đây?”
Lâm Tuyết không muốn dây dưa, cô nói thẳng mục đích của mình.
“Tôi muốn trả lại cho anh thứ này.”
Vừa nói, Lâm Tuyết vừa đưa vali đến trước mặt Thanh Phong. Anh ta có vẻ hơi bất ngờ với hành động này của Lâm Tuyết. Thanh Phong đẩy ghế, tiến đến bên cạnh cô.
“Em không thích món quà của tôi?”
Giọng nói nguy hiểm kề sát bên tai Lâm Tuyết, cô theo bản năng lùi về phía sau.
“Ngài Phong, mặc dù tôi rất cảm kích việc ngài cứu tôi hai lần, nhưng giữa hai chúng ta không có quen biết, cho dù là với mục đích gì, tôi cũng không thể nhận số tiền này. Mong ngài hãy nhận lấy.”
Thanh Phong cảm thấy có chút thú vị, cô bé này thế mà muốn cắt đứt quan hệ với hắn.
“Em cảm thấy tôi đang có ý xấu với em?”
Lâm Tuyết cực kỳ khó xử, hiện tại cô chỉ muốn mau chóng trả tiền rồi rời khỏi nơi này.
“Tôi..tôi không nghĩ thế. Nhưng dù sao tôi cũng không thể nhận số tiền này.”
Lâm Tuyết trả lại vali, lúc này người bên người đã tiến tới đón lấy. Thanh Phong mỉm cười.
“Tôi chỉ là vô tình biết được hoàn cảnh của em nên muốn giúp đỡ em chút thôi!”
“Cảm ơn ý tốt của ngài, có điều tôi sẽ tự xử lý vấn đề của mình.”
Nhìn thấy thái độ cương quyết của Lâm Tuyết, Thanh Phong cũng không ép cô thêm nữa. Hắn mời Lâm Tuyết ngồi xuống, lúc này người bên cạnh đã kiểm xong số tiền trong vali, anh ta lên tiếng.
“Thưa chủ tịch, còn thiếu 500 triệu!”
“Ồ!” Thanh Phong hơi nhếch lông mày, ánh mắt hứng thú nhìn về phía Lâm Tuyết.
“Đây…có một chút sự cố nên tôi chưa thể hoàn trả ngài đủ, nhưng tôi cam đoan sẽ trả hết trong thời gian tới.”
Thanh Phong vẫy tay cho người kia lui ra ngoài, hắn đáp.
“Em đừng căng thẳng, tôi không yêu cầu em phải trả ngay. Thậm chí em có thể không cần trả.”
Cánh cửa kia đóng sập lại, Lâm Tuyết có chút bối rối, cô vẫn chưa hiểu hết ý trong lời nói của Thanh Phong.
“Ý ngài là gì?”
Trong phòng kín nên mùi hương trên cơ thể của Lâm Tuyết rất rõ ràng, mặc dù không sử dụng nước hoa đắt tiền, không mặc trang phục lộng lẫy, bản thân cô vẫn toát ra sức hút khiến người khác khó mà từ chối.
“Lâm Tuyết, đây chỉ là món quà gặp mặt, nếu em muốn tôi có thể giúp em xóa bỏ hoàn toàn món nợ của anh trai em.”
Khi cất lời, thân thể của Thanh Phong cũng đã tiến sát đến bên Lâm Tuyết, mang theo sự nguy hiểm. Giờ đây cô đã có thể nắm chắc Thanh Phong đã điều tra rất kĩ về mình. Hắn không chỉ biết được thông tin về Lâm Tuyết, mà còn biết việc cô đang nợ một khoản lớn. Lâm Tuyết nắm chặt góc áo.
“Vì sao ngài lại muốn trả nợ cho tôi?”
Ánh mắt của Thanh Phong giống như loài báo săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi, thấy vẻ đề phòng của Lâm Tuyết, hắn cười lớn.
“Em không biết vì sao một người đàn ông lại muốn giúp đỡ một cô gái ư?” - Hắn hơi ngả người ra phía sau ghế, cất lời: “Thế này nhé, sẽ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, anh ta là một người thừa tiền, rảnh rỗi không có việc gì làm, một kẻ ngu thích tiêu tiền vào một việc vô bổ.”
Vẻ nguy hiểm trong đôi mắt kia càng đậm, Thanh Phong nhả từng chữ: “Còn khả năng thứ hai, chính là vì anh ta muốn ngủ với cô ấy!”
Lâm Tuyết cảm thấy khắp người giống như bị điện giật, cô vội bật dậy khỏi ghế. Nhìn thấy phản ứng này, Thanh Phong cũng không phật lòng, chỉ mỉm cười nhìn cô.
“Em nghĩ anh là khả năng nào?”
“Ngài Phong, xin ngài hãy tự trọng.”
Lâm Tuyết hiện tại chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng tiếng nói từ phía sau đã khiến Lâm Tuyết dừng bước.
“Ngủ với tôi, tôi sẽ cho em mười tỷ!”
Lâm Tuyết cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, nắm tay của cô siết chặt. Thanh Phong từ phía xa nhìn thấy, có lẽ cô gái này đang cố nhẫn nhịn để không cho hắn một cái tát.
“Xin lỗi, tôi không phải là loại người như ngài nghĩ. Phần số tiền tôi nợ tôi sẽ cố gắng hoàn trả trong thời gian sớm nhất. Chào ngài!”
Lâm Tuyết vừa nói vừa bước đi, không hề ngoảnh lại một phút nào. Biểu hiện này đã nằm trong tính toán của Thanh Phong. Thế nhưng hắn là loại người thích nhìn những thứ nhỏ bé bị xoay vòng trong lòng bàn tay. Đến khi hoàn toàn gục ngã, quỳ xuống chân hắn mà van lạy.
“Em có thể suy nghĩ thêm về lời đề nghị của tôi!”
Thanh Phong trở lại bàn làm việc của mình, giọng nói đều đều.
“Em hãy mang số tiền kia về đi, khi nào đủ một tỷ thì mang trả lại cho tôi!”
–
Bước ra khỏi cao ốc, Lâm Tuyết cảm thấy trời đất quay cuồng. Thật là một sự nhục nhã. Lâm Tuyết nhìn thấy mây đen giăng kín trời, cùng với quãng đường phía trước càng lúc càng mờ mịt. Đúng lúc này, một chiếc xe máy đột nhiên chạy vụt qua chỗ Lâm Tuyết, khi cô kịp phản ứng thì bản thân đã ngã xuống lề đường.
Hai kẻ kia là tụi cướp.
Tụi nó đã tia được Lâm Tuyết kể từ khi cô bước vào tòa nhà này. Nhìn thế nào thì một cô gái mang theo chiếc vali đi trên đường cũng rất khả nghi, nhân lúc Lâm Tuyết không chú ý, bọn họ liền lao tới. Không ngờ Lâm Tuyết mặc dù thất thần nhưng vẫn kịp thời níu lại, tức thì cả cô cùng hai tên kia đều ngã ra vệ đường.
Chiếc vali bị bật tung ra, hai tên kia thấy sự việc không thành thì vội vã leo lên xe phóng thẳng.
Năm trăm triệu rơi khắp phố khiến cho toàn thể người có mặt ở đó đều bất ngờ. Lúc này Lâm Tuyết có chút hoảng, nhưng xung quanh không có ai giúp đỡ cô. Sau đó đột nhiên một người lao tới, nhặt lấy số tiền rơi vãi trên đất rồi chạy thẳng. Liên tiếp sau đó có mấy người khác cũng xúm lại, Lâm Tuyết sau phút choáng váng thì bắt đầu cản lại.
“Không! Xin đừng!”
Đáng tiếc không một ai để ý đến Lâm Tuyết, họ gạt bàn tay của cô ra và tham lam nhặt nhạnh những đồng tiền rơi vãi trên đất. Đầu gối của Lâm Tuyết đã bị rách ra một mảng, máu đỏ thấm vào chiếc quần âu. Cô kêu gọi trong vô lực.
“Đừng! Xin hãy dừng lại! Giúp tôi với!”
Đám đông xung quanh liều mạng nhặt tiền sau đó biến mất trong dãy phố, một số người khác thì mở điện thoại ra quay lại, còn có một số không tham dự, liên tục chỉ trỏ vào Lâm Tuyết.
Một tiếng sấm sét chợt vang lên, mưa bất thình lình rơi xuống con phố. Những người đứng hóng xem cũng đã tản đi, trên đất chỉ còn vài tờ tiền đang trôi theo dòng nước.
Lâm Tuyết bất lực, bò lấy nhặt từng tờ tiền. Nước mưa xối ướt thân thể cô, Lâm Tuyết như một con chuột đáng thương bị người ta bỏ mặc giữa phố. Cô chỉ có thể nhặt nhạnh thứ còn sót lại, theo nước mưa, trước mắt Lâm Tuyết cũng mờ mờ. Nhìn những đồng tiền nhàu nát cuối cùng trôi vào trong ống cống cùng với cơ thể bẩn thỉu thảm hại, Lâm Tuyết rốt cuộc không kìm nén được nữa. Cô ôm lấy thân thể mình, gục mặt vào hai bàn tay mà bật khóc dữ dội.