Hôm nay trên mạng có một video thu hút khá nhiều lượt xem. Đó là video quay lại một cô gái bị cướp giữa phố, nhưng vụ cướp không thành công, khiến cho ngã tư đầy tiền mặt.

Đoạn video quay lại rất nhiều người xúm tới nhặt tiền, nhưng không một ai giúp đỡ cô gái kia. Phía dưới bình luận đa phần là phẫn nộ, một số khác thì công kích cô gái.

“Mang tiền mặt thì nên cẩn thận chứ!”

“Ôi trời cũng tội đấy nhưng cô ta cầm như thế có khác gì mời bọn họ đến cướp!”

“Ái chà chà cô này xinh quá nhỉ!”

Video này lan truyền rất nhanh, nhưng rồi nó cũng sẽ như nhiều tin tức khác lập tức bị quên lãng. Bản chất con người là luôn yêu thích với sự mới lạ, giật gân. Họ sẽ vui thú với nỗi bất hạnh của người khác và từ đó tìm thấy sự cứu rỗi nơi bản thân mình.

Ở cao ốc DC.

Trên tầng cao nhất, không gian được bao phủ bởi sự xa hoa lộng lẫy, đèn trần tinh xảo nhập ngoại, nội thất trong phòng đều có giá trị xa xỉ hiếm thấy. Trái ngược với khung cảnh đó, một chiếc lồng chuột bé nhỏ được đặt trên cửa sổ trông có vẻ hơi lạc lõng.

Thanh Phong vừa châm một điếu thuốc, đây là thứ hắn mua được từ cửa hàng tiện lợi, vừa vuốt ve chú chuột kia.

Trong chiếc lồng được bày biện rất nhiều đồ chơi, nhưng con chuột này chỉ thủy chung yêu thích cái vòng đu quay. Thế nhưng vòng đu này là hình tròn, con chuột cứ chạy mãi cũng không thể đến được đích.

Thanh Phong mỉm cười, khói thuốc từ trong miệng hắn bay ra, thành phố hoa lệ giống như bị nhuốm lên một lớp sương mù mỏng. Hắn thích thú ngắm nhìn con chuột vô tri đang điên cuồng chạy, thế nhưng nó mãi mãi không hiểu rằng cho dù nó có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi chiếc lồng giam này.

“Thật đáng thương!”

Thanh Phong cất tiếng. Quản gia không chắc là hắn đang nói đến con chuột trong lồng hay một ai khác.

“Ngài thích những thứ này từ khi nào vậy?”

Hôm nay sau khi Trần Huy về nước đã gửi thứ này cho Thanh Phong. Quản gia cứ tưởng hắn sẽ ném đi, nhưng không ngờ hắn lại rất thích thú, còn sai bọn họ đi mua rất nhiều thứ bỏ vào lồng cho con chuột vui đùa. Lúc này con chuột có vẻ đã thấm mệt, nó nằm im trên cái xích đu tròn.

“Thật yếu ớt, những món đồ chơi này nếu không nâng niu, sẽ rất nhanh hỏng!”

Thanh Phong tiện tay bỏ vào lồng một ít thức ăn. Con chuột kia lập tức đớp lấy, sau khi đã hồi phục được sinh lực, nó lại bắt đầu điên cuồng chạy trên cái xích đu. Đây là một trò chơi không có điểm dừng, con chuột chỉ có thể chạy mãi, chạy mãi đến khi nó kiệt sức và chết.

“Thú vị nhỉ!”

Lời nói âm u kia rơi vào tai quản gia, nhưng ông ta không đáp lại. Ông ta biết người đàn ông này đã tìm thấy một món đồ chơi mới. Món đồ chơi tưởng như mỏng manh nhưng cũng rất kiên cường. Có điều thứ đó sẽ khiến hắn yêu thích trong bao lâu, ba ngày? Năm ngày? Hay lâu hơn?

Có điều, tất cả những món đồ chơi đã qua tay hắn thì không cái nào có kết cục tốt đẹp.

Thanh Phong nhìn tia sét rạch ngang chân trời, thích thú đẩy cái lồng chuột.

“Ngoan! Chạy đi nào!”

“Em có sao không? Sao lại ướt hết thế này?” Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Tuyết trở về nhà, Tuấn Kiệt có chút hốt hoảng. Cả người cô ướt sũng, nước còn nhỏ giọt bên má. Khi Lâm Tuyết bước lên xe bus, rất nhiều ánh mắt kì lạ đều dán lên người cô.

“Thật là, mưa to như vậy, sao em không tìm chỗ trú rồi mới về nhà!”

Gương mặt cô tái nhợt, môi trắng bệch. Lâm Tuyết mệt mỏi lắc đầu.

“Có phải trẻ con lên ba đâu, bệnh ra đấy thì ai chăm được.” Tiếng nói chanh chua của Diệu Hoa từ trong nhà bếp vọng ra, lúc này bà ta đang ăn hai cái đùi gà từ trong tủ, cũng là phần mà Tuấn Kiệt bớt cho Lâm Tuyết. Bởi vì lo sợ đám xã hội đen lại tìm đến nên Thanh Trúc và Diệu Hoa vẫn mặt dày ở lại nhà Lâm Tuyết. Tuy vậy, bọn họ cả ngày không làm gì, chỉ ngồi xem phim, mua sắm và ăn đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh.

“Mẹ, đó là đồ của Lâm Tuyết mà!”

“Mày là đồ bất hiếu, mày coi nó hơn mẹ mày hả!”

Tiếng ồn xung quanh khiến Lâm Tuyết choáng váng, lúc này đây cô chỉ muốn chui vào chiếc chăn của mình và ngủ một giấc thật sâu. Tuấn Kiệt thấy Lâm Tuyết không nói lời nào, anh biết cô rất mệt mỏi nên không muốn tiếp tục tranh cãi.

“Được rồi, em đi nghỉ đi, anh sẽ nấu đồ ăn cho em!”

Lâm Tuyết gật đầu và đi vào phòng. Toàn thân đau nhức mệt mỏi, vết thương ở trên chân vì ngâm nước nên giờ đã sưng tím lên, chỉ cần Lâm Tuyết khẽ động đậy thì sẽ cảm thấy rất đau. Cả người cô như bị rút hết sinh lực, Lâm Tuyết ủ rũ nằm trên ghế, tựa con búp bê bị tháo hết các khớp nối. Tiếng mưa rơi tí tách ru cô vào giấc ngủ.

Lâm Tuyết bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm Lâm Tuyết tỉnh dậy muộn như vậy, đồng hồ bên ngoài điểm 9:00. Lâm Tuyết giật mình, cô cuống cuồng định chạy vào nhà tắm thì chợt nhớ ra mình đã nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi rồi.

Những kí ức rời rạc về ngày hôm qua tràn về trong đầu Lâm Tuyết, người đàn ông kia sỉ nhục cô, Lâm Tuyết bị những người trên phố chỉ trỏ. Còn có khoản nợ khổng lồ tiếp tục đè nặng lên đôi vai Lâm Tuyết.

Khi cô vừa mở cửa, Lâm Tuyết liền nhìn thấy ba người kia đang tranh cãi, trên sàn còn có rất nhiều đồ đạc, hầu như đều là quần áo và mỹ phẩm đắt tiền.

“Trả lại ngay cho anh!”

Tuấn Kiệt hét lên với Thanh Trúc, nhưng cô ta sống chết ôm lấy đống đồ kia.

“Không được, trường em sắp có party, em không thể không có quần áo mới, bọn họ sẽ cười em là đồ quê mùa!”

Bên kia, Diệu Hoa cũng ra sức bảo vệ cho con gái.

“Mua thì cũng mua rồi, làm sao mà trả được, sao mày cứ làm khó em mày thế!”

“Mẹ!”

Tuấn Kiệt hô một tiếng bất lực, nhìn thấy Lâm Tuyết đứng ở trước cửa phòng, ba người đều giật mình. Đặc biệt là Thanh Trúc, cô ta vội vàng giấu đống đồ về sau lưng mình. Lúc này Lâm Tuyết còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng rất nhanh cô đã có câu trả lời. Điện thoại của Lâm Tuyết hiển thị thông báo. Vừa nhìn thấy, Lâm Tuyết đã không tin nổi vào mắt mình. Tài khoản tiết kiệm của cô hiện tại chỉ còn không đồng.

Lâm Tuyết rốt cuộc hiểu ra đống quần áo kia từ đâu mà tới, còn có vẻ mặt lấm lét của Thanh Trúc. Không nghĩ tới trong lúc Lâm Tuyết ngủ, cô ta đã bí mật dùng mật khẩu của Lâm Tuyết để chuyển tiền, trong một đêm tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm Lâm Tuyết dành dụm được trong mười mấy năm.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tuyết, Tuấn Kiệt vội trấn an cô.

“Em đừng lo, anh sẽ bắt nó trả lại đồ!”

Thanh Trúc ở phía sau nhất quyết không chịu, những thứ này ảnh hưởng tới danh dự của cô ta. Thanh Trúc không đời nào xuất hiện ở bữa tiệc với hình ảnh quê mùa nghèo túng.

“Không trả được. Em không trả đâu!”

“Em…” Tuấn Kiệt bất lực vò đầu. Thanh Trúc thấy vậy cũng lên giọng.

“Chị không cần giả vờ đáng thương để anh trai tôi bênh vực, cứ coi như là tôi mượn trước của chị, năm trăm triệu đó tôi sẽ trả lại cho chị!”

“Em im đi!”

Tuấn Kiệt không biết nói gì, chỉ có thể quát lớn, Thanh Trúc tìm được lí lẽ cho mình thì càng không sợ ai.

“Anh còn quát em, em tiêu xài một tí thì có làm sao. Anh xem chị ta sống với chúng ta bao nhiêu năm nhưng lại lén lút tiết kiệm tiền, mẹ và em khó khăn như vậy chị ta cũng không giúp đỡ. Đúng là đồ vô ơn!”

Vừa dứt lời, một cái tát đã giáng lên mặt Thanh Trúc. “Chát!” Tiếng kêu chói tai khiến cả Thanh Trúc và Diệu Hoa đều ngẩn ra.

“Anh…anh dám đánh em?” Thanh Trúc không thể tin được nhìn anh trai mình, một tay ôm gò má đang sưng đỏ. Diệu Hoa cũng hét lớn.

“Con điên rồi à? Sao lại đánh em?”

Tuấn Kiệt trong lúc mất bình tĩnh nên đã ra tay, nhìn thấy Thanh Trúc nước mắt rơm rớm nhìn mình, anh lại có chút hối hận.

“Từ nhỏ tới lớn anh đã như vậy rồi, lúc nào cũng bảo vệ chị ta. Rốt cuộc ai mới là em gái của anh hả?” Sau khi quát vào mặt Tuấn Kiệt, Thanh Trúc lập tức mở cửa chạy ra ngoài.

Tuấn Kiệt sợ cô ta có chuyện nên cũng lập tức đuổi theo. Chỉ còn Diệu Hoa và Lâm Tuyết, nhìn thấy vẻ mặt không có cảm xúc gì của cô, Diệu Hoa thầm than một tiếng xúi quẩy. Từ Khi Lâm Tuyết về đây, gia đình chẳng khi nào được yên ổn. Cũng không biết chồng bà ta và Tuấn Kiệt đã ăn nhầm thứ gì mà luôn hết sức bảo vệ cô ta.

“Đúng là đồ xui xẻo!”