“Thật vậy sao? Cảm ơn ngài, vâng, vâng tôi sẽ tham dự!”
Tuấn Kiệt vừa cúp máy, ánh mắt sáng rõ, sau đó lập tức ôm chầm lấy Lâm Tuyết đang nấu ăn ở trong bếp.
“Lâm Tuyết, anh được cứu rồi!”
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng Lâm Tuyết cũng không muốn làm Tuấn Kiệt mất hứng. Cô để cho anh ôm rồi mới từ tốn hỏi.
“Có chuyện gì khiến anh vui vậy?”
Tuấn Kiệt hai mắt sáng rõ, hưng phấn kể.
“Dự án của bọn anh đi vào bế tắc, nhưng hôm nay có một đối tác đã đồng ý tiếp tục tài trợ. Lâm Tuyết, đây là cơ hội trời ban đó.”
Vốn dĩ dự án này bắt đầu đi vào bế tắc, không có tiền để triển khai nên gần như đã đến bên bờ vực thẳm. Sau đó có một vị có tiếng tăm rất hứng thú với dự án này, Lưu Huỳnh thành công lôi kéo được một vị thiếu gia nhiều tiền nổi tiếng, anh ta sẽ rót vốn vào để bọn họ tiếp tục hoạt động. Tin tức này khiến Tuấn Kiệt vui đến hét lên, mà người đầu tiên anh chia sẻ cũng là Lâm Tuyết.
“Chúc mừng anh!” Lâm Tuyết cười nhẹ, dự án kia cô cũng không tham dự nên không nắm được thông tin, nhưng xem vẻ mặt của Tuấn Kiệt thì có vẻ như lần này anh đã thoát được một kiếp nạn.
Có điều, thực sự có việc tốt như vậy ư?
Lâm Tuyết có dự cảm không hay, nhưng cô không muốn Tuấn Kiệt mất vui. Bởi vậy nên chỉ ậm ừ chúc mừng anh.
Những ngày sau đó, Tuấn Kiệt đều là đi sớm về muộn, có những hôm ngủ lại công ty. Có thể thấy anh thực sự dồn hết tâm huyết vào dự án lần này. Khó khăn lắm mới tìm thấy đường sống, Tuấn Kiệt thầm hứa lần này sẽ không để xảy ra thất bại nữa. Lâm Tuyết vẫn tiếp tục làm thêm ở quán ăn và làm phát báo vào thời gian nghỉ giải lao. Vì Thanh Trúc và Diệu Hoa đến đây nên chi phí sinh hoạt và ăn uống cũng tiêu tốn không ít. Những tháng trước Lâm Tuyết còn có thể để dành được một nửa, nhưng tháng này trừ hết chi phí chỉ còn ¼. Không biết đến khi nào mới có thể trả hết nợ cho Thanh Phong.
–
Chẳng mấy chốc dự án của Tuấn Kiệt đã bắt đầu đi vào hoạt động, lần này bọn họ đầu tư vào một lô đất ở ngoại ô, giá trị lớn, thu hút được rất nhiều nhà đầu tư. Mỗi lần Tuấn Kiệt về nhà sẽ hào hứng chỉ cho Lâm Tuyết xem tiến độ đến đâu rồi, còn nói đợi thi công xong sẽ dẫn Lâm Tuyết đến tham quan. Anh nắm tay Lâm Tuyết, hứa hẹn: “Lâm Tuyết đợi dự án này thành công rồi, anh có món quà lớn muốn tặng cho em.”
Lâm Tuyết lúc ấy chỉ cười cười, đối với cô, sự vui vẻ của Tuấn Kiệt mới là quan trọng nhất.
Người đàn ông bí ẩn Thanh Phong kia cũng không chủ động đến tìm Lâm Tuyết nữa, lúc đầu cô còn hơi chút cảnh giác, sau rồi thấy cuộc sống của mình thực sự bình yên, liền nghĩ chắc Thanh Phong đã chịu buông tha cho cô rồi.
Chiều hôm đó Lâm Tuyết tan ca sớm, Tuấn Kiệt gọi điện hẹn cô đi ăn tối. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm hai người đi ăn ở ngoài. Lâm Tuyết phá lệ chọn một chiếc váy trắng xinh đẹp, điểm thêm chút son môi rồi ra ngoài.
Gió thổi qua có chút lành lạnh, Lâm Tuyết bắt xe bus đến điểm hẹn, đây là một nhà hàng cao cấp có nội thất không tồi. Một bữa ăn bình thường cũng có thể ngốn mất nửa tháng lương của Lâm Tuyết. Lúc đầu, Lâm Tuyết còn tưởng mình đi nhầm, nhưng đến lúc xem lại địa chỉ ba bốn lần đều xác định đây là địa chỉ Tuấn Kiệt đã gửi cho cô, Lâm Tuyết mới vững dạ mà bước vào.
Không gian quán rất rộng rãi, phục vụ chuyên nghiệp tiến về phía Lâm Tuyết, dẫn cô về bàn đã được Tuấn Kiệt đặt trước. Vừa nhìn thấy cô, Tuấn Kiệt đã vui vẻ vẫy tay, Lâm Tuyết cảm ơn phục vụ rồi bước về phía anh. Vừa ngồi xuống Lâm Tuyết đã không nén nổi tò mò mà hỏi.
“Có chuyện gì thế? Sao tự nhiên lại dắt em đến chỗ này?”
Nụ cười của Tuấn Kiệt có chút thần bí, anh cũng nhận ra hôm nay Lâm Tuyết có ăn diện chút đỉnh so với thường ngày. Gương mặt cô bình thường đã rất xinh đẹp, chỉ cần điểm thêm một chút son là đã thu hút tất thảy ánh nhìn từ người đối diện. Thực ra, Tuấn Kiệt đã nảy sinh tình cảm với Lâm Tuyết từ rất lâu rồi, có lẽ là từ khi còn nhỏ. Lúc đó Lâm Tuyết bơ vơ không nơi nương tự, Tuấn Kiệt đã tự hứa với lòng mình là sẽ che chở cho cô. Sau này, vì điều kiện kinh tế không cho phép nên anh cũng không dám mở lời, hai người cứ duy trì mối quan hệ úp úp mở mở. Nhưng hôm nay, Tuấn Kiệt muốn nhân cơ hội mà nói ra hết tiếng lòng của mình.
Do khuất chiếc bàn nên Lâm Tuyết không nhận ra, Tuấn Kiệt đã mang theo một chiếc túi xách lớn, trong đó có món quà mà anh phải mất cả ngày để lựa chọn.
Phục vụ tiến lên đặt thức ăn lên bàn, tâm trạng của Tuấn Kiệt cũng có chút hồi hộp. Tiếng nhạc cổ điền truyền đến bên tai, nhìn thấy Tuấn Kiệt ấp úng một hồi, Lâm Tuyết cũng không hiểu ra làm sao.
“Lâm Tuyết, thực ra…”
Đúng lúc này, điện thoại của Tuấn Kiệt đột nhiên kêu lên inh ỏi. Vẻ mặt của anh nhăn lại, thẳng thừng đưa tay tắt máy. Anh không muốn bất kì chuyện gì xen vào giữa giây phút thiêng liêng này. Tuấn Kiệt lại nói.
“Lâm Tuyết, thực ra anh đã…”
Tiếng thích em từ lâu rồi còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, chuông điện thoại lại điên cuồng vang lên. Tiếng kêu kia cực kì khẩn thiết, Tuấn Kiệt định vươn tay tắt máy lần nữa, lại thấy Lâm Tuyết từ tốn nói: “Anh, hay là anh nghe điện thoại trước đi.”
Tuấn Kiệt lúc này mới không thể không nhìn lướt qua màn hình điện thoại, anh chỉ đành nghiêng người sang một bên, bấm nhận. Chẳng ngờ mới nghe được hai ba câu, sắc mặt của Tuấn Kiệt đã tối lại. Lâm Tuyết không biết là ai gọi đến, nhưng nhìn vẻ mặt của Tuấn Kiệt, cô có linh cảm đây không phải là tin tức tốt đẹp gì. Ở đầu bên kia, trợ lý của Tuấn Kiệt gấp gáp nói.
“Anh Kiệt, không xong rồi, công trình xảy ra sự cố, chết người rồi. Anh mau qua đây đi.”