Lâm Tuyết chờ rất lâu mà vẫn không thấy Tuấn Kiệt trở về nhà. Sau đó tin tức trên trang báo đầu tiên khiến cô chết sững. Công ty địa ốc Đại Dương dính vào bê bối lừa đảo. Chủ tịch bỏ trốn, hàng trăm công nhân kéo đến đòi nợ.
Lại lướt xuống bên dưới, một loạt tin tức liên quan đến vụ việc này cũng đồng loạt nhảy lên.
“Công ty địa ốc Đại Dương sử dụng vật liệu kém chất lượng, dẫn đến tai nạn chết người.”
“Truy cứu trách nhiệm với công ty địa ốc Đại Dương.”
Lâm Tuyết nhớ rõ, kia là công ty của Tuấn Kiệt, lại nhớ đến cuộc gọi hôm nay của anh, cùng với bộ dạng hốt hoảng rời đi của Tuấn Kiệt. Lúc này, bên ngoài nổi lên một trận sấm chớp, như cũng báo hiệu kết cục dự án thứ năm của Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt không về nhà, Lâm Tuyết chỉ có thể chủ động đến tìm anh, sau rồi, Lâm Tuyết tìm thấy anh đang lủi ở một góc. Ánh đèn chớp tắt chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của anh, cổ áo sơ mi nới lỏng, tóc tai rối bời. Quanh Tuấn Kiệt đã bày mấy cái chai lớn nhỏ, khi Lâm Tuyết vừa bước vào, mùi rượu nồng nặc khiến cô không nhịn được mà phải đưa tay phẩy phẩy mấy cái.
Đám đông phẫn nộ kia đã rời đi, nhưng có lẽ ngày mai sẽ tiếp tục tới.
Tuấn Kiệt thật sự không còn gì cả, văn phòng phải trả lại, nhà và xe cũng đều phải bán đi trả nợ. Trong một đêm mà tựa như rơi xuống địa ngục, thậm chí đến khi Lâm Tuyết tiến sát đến bên cạnh, Tuấn Kiệt vẫn không nhận ra.
“Anh!”
Lâm Tuyết gọi khẽ một tiếng, người kia vẫn giữ nguyên bộ dạng rũ rượi, chẳng hề nhúc nhích, hệt như một con búp bê.
“Anh đừng uống nữa.”
Cô muốn vươn tay bắt lấy chai rượu trong tay Tuấn Kiệt, lại bị anh gạt đi, giọng Tuấn Kiệt khản đặc.
“Lâm Tuyết, anh mất hết rồi, mất hết tất cả rồi.”
Khóe mắt Lâm Tuyết cay cay, hơn mười năm qua, Tuấn Kiệt trong mắt cô lúc nào cũng là người đàn ông đội trời đạp đất, ở bên cạnh bảo vệ cô, yêu thương cô. Bộ dạng suy sụp tiều tụy này cũng là lần đầu tiên Lâm Tuyết nhìn thấy. Anh như thể đứa trẻ mất đi điểm tựa, chẳng còn chút hi vọng sống nào. Lâm Tuyết ôm chầm lấy anh mà an ủi.
“Anh còn có em mà. Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Hai người ôm lấy nhau mà bật khóc.
—
Những ngày sau đó, Tuấn Kiệt không thể trở về chung cư, chỉ có thể vác theo đồ đạc đến ở nhà Lâm Tuyết. Bốn người chen chúc trong căn phòng chật hẹp, lúc nào cũng cảm thấy bức bối khó chịu. Tuấn Kiệt bắt đầu sa đà vào uống rượu, dường như chỉ cần tỉnh táo là sẽ bị hiện thực dập cho phũ phàng. Trong phòng ngủ đến ngoài phòng khách đều lăn lóc vỏ chai, mùi rượu nồng nặc.
Con số lần này e rằng làm cả đời cũng không thể trả nổi.
Diệu Hoa và Thanh Trúc nghe tin cũng rất shock. Cả bốn người giờ chỉ bấu víu lên một mình Lâm Tuyết. Hai người kia sợ ra ngoài bị chủ nợ bắt gặp, cũng trốn rịt ở trong nhà không chịu ra.
Mười tỷ, mười tỷ, Lâm Tuyết biết đào đâu ra con số đó bây giờ?
Cô nhìn bầu trời ảm đạm xám xịt ở bên ngoài, tựa như tương lai mà Lâm Tuyết phải đối mặt. Sau đó, cô bắt đầu điên cuồng tìm việc làm thêm, cho dù biết đây không phải cách giải quyết, nhưng Lâm Tuyết không còn lựa chọn nào nữa.
Sau đó, cô lại nhớ đến Quách Giang, mặc dù kí ức ám ảnh lần trước vẫn in hằn sâu vào trong đầu cô gái trẻ, thế nhưng cô thực sự cùng đường rồi. Cho dù cô có làm gấp ba gấp bốn lần cũng không đủ trả nợ, sức lực của Lâm Tuyết có hạn, hơn nữa bằng cấp của cô cũng không phải quá tốt, muốn tìm công việc lương cao trong thời gian ngắn là quá mức khó khăn.
Có lẽ khi người ta bị ép đến đường cùng, tự trọng gì đó cũng đều bị ném sang một bên. Suy cho cùng, còn sống thì mới có thể cứu vớt. Lâm Tuyết không nhẫn tâm nhìn Tuấn Kiệt sa ngã vào rượu chè. Anh từng là ánh sáng duy nhất của cô, mà hiện tại, cũng chỉ có một mình cô là có thể dang tay giúp đỡ anh.
Lâm Tuyết xin vào một quán bar ở gần trung tâm thành phố. Lần này Lâm Tuyết đã chuẩn bị kĩ càng hơn, cô biết quán bar không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng nó đáp ứng được tiêu chí mà Lâm Tuyết quan tâm nhất: Tiền. Cô cẩn thận tra xét cả một buổi, sau cùng tìm được một địa chỉ không tồi, nơi này hoạt động rất lành mạnh, tiền lương cũng khá. Sau khi đắn đo thì Lâm Tuyết cũng gửi CV đi.
Chiều hôm đó Lâm Tuyết nhận được cuộc hẹn phỏng vấn. Buổi trao đổi diễn ra chóng vánh, quản lý là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ rất đứng đắn. Trong suốt buổi trao đổi anh ta cũng không làm ra điều gì quá phận. Sau khi chia sẻ hết công việc và quyền lợi, Lâm Tuyết nhận được thông báo trúng tuyển, có thể đi làm ngay lập tức.
Lâm Tuyết không dám nói việc này với bất kì ai, bao gồm cả Tuấn Kiệt.
Tối hôm đó, cô bắt đầu nhận việc ngày đầu tiên. Quản lý mang cho cô đồng phục, lúc thay đồ, Lâm Tuyết cứ đứng hồi lâu trước gương, đấu tranh dữ dội với việc đi ra hay là rời khỏi nơi này. Sau cùng, bộ dạng Tuấn Kiệt ủ rũ trong phòng đã một lần nữa khiến cô cắn răng mà mở cửa.
Mấy cô gái đều liếc nhìn về phía Lâm Tuyết, vẻ xinh đẹp trời ban của cô đúng là dễ khiến các cô gái khác cảm thấy uy hiếp. Quản lý chỉ nói.
“Hôm nay có một đoàn khách VIP, các cô nhớ chuẩn bị cho tốt.”
Bọn họ đi rồi, Lâm Tuyết vẫn còn lưỡng lự. Cô đưa tay kéo kéo cái váy ngắn ngang đùi, thế nhưng kéo mãi vẫn không được gì, đổi lại là ánh mắt chê cười của mấy cô bạn đồng nghiệp. Tiếng nói mỉa mai rót vào tai Lâm Tuyết.
“Cũng đã đến nơi này rồi, còn giả vờ thanh cao làm gì.”
Lâm Tuyết chỉ cúi gằm mặt, không dám nói thêm tiếng nào.
–
Mười một giờ đêm, quán bar náo nhiệt, tiếng cười nói ồn ào và tiếng nhạc phô bày một góc của thành phố A hoa lệ. Lâm Tuyết dạo quanh các bàn, một vài ánh mắt bất thiện nhìn chòng chọc vào cô, Lâm Tuyết đều cố gắng nuốt xuống sợ hãi mà tiến về phía trước. Chỉ cần không bán thân, cô đều có thể nhịn được.
Đến gần mười hai giờ, đoàn khách VIP mà quản lý nói cuối cùng cũng xuất hiện, chỉ thấy một đoàn xe xuất hiện ở ngoài cửa, sau đó đám vệ sĩ tản ra hai bên, phô trương như thế, khiến cho người trong quán bar cũng có chút tò mò. Đoàn khách này dẫn đầu bởi một người đàn ông cực kỳ phong độ, các tiếp viên và thực khách đều không thể không ngoái lại nhìn. Quản lý cũng đích thân đón tiếp, mời họ tiến vào trong phòng VIP.
Lúc này, bốn cô gái đã chuẩn bị sẵn ở bên ngoài. Ở nơi này tiền lương cũng là một phần, quan trọng là tiền boa kìa. Nhìn đám người kia đã biết sẽ không hề keo kiệt, cho nên cô nào cũng mong muốn được tiến vào. Quản lý chọn được ba người, sau đó lại hướng về phía Lâm Tuyết, gọi đích danh cô.
“Lâm Tuyết, cô lo phòng này đi.”
Lâm Tuyết hơi ngạc nhiên, lại thấy ánh mắt ghen tị của mấy cô gái liếc về phía mình.
“Anh kì vậy, cô ta mới đến, làm sao biết phục vụ.” - Một giọng nói nũng nịu vang lên bên tai cô.
“Đúng vậy, tay chân lóng ngóng như thế, lỡ khiến khách VIP nổi giận thì làm thế nào?”
Vị quản lý đều gạt đi, nhất quyết yêu cầu Lâm Tuyết chứ không phải ai khác. Cô không còn cách nào, chỉ có thể cùng với ba cô gái đã được chỉ định tiến vào trong.
Ánh đèn mờ mờ khiến Lâm Tuyết có chút chột dạ, nhưng cô thầm nghĩ đông người như thế này, chắc cũng không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ. Suy nghĩ trong lòng thoáng chuyển, Lâm Tuyết cũng cố nặn ra một nụ cười. Thế nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, Lâm Tuyết đã cảm thấy choáng váng.
Ngay trong căn phòng hoa lệ kia, người đàn ông ngồi giữa tựa hắn người lên ghế, ánh mắt sắc bén mang theo mê lực liếc nhìn về phía Lâm Tuyết. Từ Thanh Phong đã mấy tháng trời không gặp đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, vẫn cao ngạo như cũ, tựa như vị vua ngự trị lên tất thảy. Anh xoay xoay li rượu vang trong tay, ánh mắt lại khiến Lâm Tuyết như bị đóng đinh tại chỗ. Ánh mắt kia như muốn nói: “Sẻ nhỏ, lại gặp em rồi!”