Lúc nhìn thấy người kia, Lâm Tuyết vô thức mà muốn lui về phía sau. Nhưng bản thân cô biết mình không thể. Chỉ thấy ánh mắt của Thanh Phong và mấy người đàn ông trung niên đang liếc về phía này. Bộ y phục hiện tại của Lâm Tuyết quá ngắn, phô bày ra đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, Từ Thanh Phong không phải không biết, từ lúc Lâm Tuyết bước vào, mọi ánh mắt đều dán chặt lên người cô.

Hôm nay là một buổi trao đổi của các đối tác trong công ty, bọn họ đã đặt bàn từ sớm, chỉ là không ngờ lại gặp phải Lâm Tuyết trong tình trạng này.

Lâm Tuyết cũng không ngờ đến, sẽ gặp Từ Thanh Phong lúc bản thân chật vật như vậy. Mấy vị lãnh đạo kia đều đã có tuổi rồi, thấy không thể cứ đứng mãi, Lâm Tuyết chỉ đành tiến về phía bàn, học theo các tiếp viên khác khui rượu.

“Em mới đến đây hả?”

Một giọng nói già nua truyền vào tai Lâm Tuyết, cô cố gắng khắc chế bản thân, nở nụ cười gượng gạo.

“Vâng, thưa ngài!”

Lão già kia tóm lấy cánh tay Lâm Tuyết, cười nhạt.

“Ngài cái gì chứ, cứ gọi là anh cho thân thiết.”

Lâm Tuyết bị túm bất ngờ thì có hơi hốt hoảng, muốn rũ tay ra, lại không dám quá mức kịch liệt, nhưng rõ ràng vẻ mặt đã bị dọa đến xanh xám. Bên cạnh, các cô gái kia cũng rất thuần thục mà khui rượu, các vị khách được phục vụ đến thỏa mãn, tiếng cười nói rôm rả không thôi. Chỉ riêng mình Từ Thanh Phong là vẫn ngồi yên, trước nay hắn đến quán bar nhưng chưa từng yêu cầu tiếp viên. Nhìn khí thế của hắn, các cô gái cho dù vô cùng yêu thích nhưng cũng không dám lại gần.

Lâm Tuyết ngồi cách Thanh Phong rất gần, mặc dù người kia chỉ bình thản uống rượu, nhưng cô cứ vô thức cảm thấy ánh mắt của anh đặt trên người mình. Anh ta nhất định đang khinh bỉ mình. Lâm Tuyết nghĩ như vậy, cánh tay của người đàn ông trung niên đã vô thức mà miết lên đùi cô.

Lông tóc của Lâm Tuyết dựng đứng, cô hơi lui về phía sau, lại nghe thấy tiếng cười cợt nhả.

“Sao không để ý gì hết vậy, rượu của anh hết rồi.”

Nghe thấy người đàn ông nhắc nhở, Lâm Tuyết vội vàng giúp ông ta rót một li khác. Người đàn ông lại đẩy li rượu về phía Lâm Tuyết.

“Anh mời em.”

Lâm Tuyết vội từ chối.

“Xin lỗi ngài, tôi…tôi không biết uống rượu.”

Lâm Tuyết nghe thấy tiếng cười nhẹ, người đàn ông kia cũng không ép cô, tự mình uống hết li rượu mà Lâm Tuyết đưa tới. Sau đó, bọn họ bắt đầu tập trung thảo luận về dự án mới của DC. Lâm Tuyết vẫn ngồi ở bên cạnh, toàn thân đông cứng giống như bị điểm huyệt, giọng nói từ tốn của Từ Thanh Phong vang lên trong không khí, âm điệu trầm thấp, vừa lạnh lùng vừa mang theo một chút mê hoặc.

“Các vị cũng thấy đấy, lần này dự án đã được DC đầu tư, nhất định sẽ không lỗ.”

Lão già bên cạnh Lâm Tuyết gật gù, mặc dù đang trong buổi nói chuyện, cánh tay hư hỏng vẫn không ngừng xoa nắn eo của Lâm Tuyết. Cảm giác buồn nôn và ghê tởm chạy dọc sống lưng, Lâm Tuyết giống như bị điểm huyệt, cả thân hình đều cứng nhắc. Cô chỉ có thể không ngừng nói với bản thân, nhịn một chút, nhịn một chút là tốt rồi.

Thế nhưng, cánh tay kia càng lúc càng quá phận, sau khi thấy Lâm Tuyết không phản ứng, bắt đầu rờ xuống bên dưới. Sau cùng dừng ở vòng ba của Lâm Tuyết, không nặng không nhẹ mà bóp một cái. Lúc này, Lâm Tuyết bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng đứng dậy. Cô vừa đứng lên, tức khắc khiến tất cả mọi người trong phòng đều chú ý, tiếng bàn luận cũng tắt hẳn. Lâm Tuyết vội vàng nói.

“Xin…xin lỗi, tôi cảm thấy có chút không khỏe, xin phép các vị.”

Vừa nói cô vừa loạng choạng định ra ngoài, lại thấy cánh tay kia vẫn níu lấy cô, có vẻ không vui mà nhíu mày.

“Em không khỏe ở chỗ nào, ngồi xuống đây một tí, đừng chạy sớm như thế.”

Cánh tay kia dùng dằng không buông, Lâm Tuyết cũng không biết phải xử lý thế nào, bản thân đã gấp đến mức sắp khóc. Điều không ngờ đến là, đột nhiên có người bước đến bên cạnh cô, giọng nói lạnh lùng truyền đến từ đỉnh đầu Lâm Tuyết.

“Buông tay!”

Mệnh lệnh rõ ràng khiến cho cả Lâm Tuyết và người đàn ông đều có chút sửng sốt. Người kia là một trong những đối tác mới, xét về tuổi tác thì lớn hơn Từ Thanh Phong, nhưng nếu so về vai vế, ông ta có chạy xa cả ngàn cây số cũng chưa thể đuổi kịp hắn. Thấy khuôn mặt của Từ Thanh Phong âm u, những người trong phòng cũng có chút giật mình. Không phải từ trước đến giờ hắn không ăn nam nữ hay sao, hôm nay vì cái gì lại đột nhiên đổi tính. Vị đối tác kia nói.

“Ngài Phong, ngài có hứng thú với hoa lạ từ lúc nào vậy?”

Mặc dù nói thế, nhưng cánh tay vẫn níu chặt Lâm Tuyết không buông. Tất cả hành động lúc nãy của lão đều bị Thanh Phong thu vào trong tầm mắt, lão già đê tiện này, trong nhà đã có vợ rồi nhưng vẫn không bỏ được cái tật dâm dê. Lão tưởng rằng ngồi trong bóng tối thì sẽ không có ai biết chắc. Từ Thanh Phong như cũ lạnh giọng.

“Tôi nói ông buông tay.”

Không khí có chút căng thẳng, Lâm Tuyết bị kẹp giữa hai người đàn ông, muốn tránh đi cũng khó. Mà lão già kia ngoài mặt là đối tác, nhưng thực ra trong lòng cũng có nhiều bất mãn với Từ Thanh Phong. Tên này mặc dù nhỏ tuổi, nhưng địa vị trong giới lại cao, mắt cao hơn đầu, thái độ ngạo mạn của Từ Thanh Phong khiến nhiều người ghen ghét, chẳng qua vẫn phải nhờ hắn một hai điều, mới nuốt cục tức mà trưng ra vẻ mặt hòa hoãn. Thế nhưng lúc này rượu vào mấy hồi, lão cũng mất bình tĩnh hơn ngày thường, lập tức quắc mắt nói.

“Hừ, tôi kính trọng cậu mới gọi cậu một tiếng ngài Phong, nếu như không phải có ba mẹ cậu chống lưng, còn không biết cậu lăn lộn được ở thành phố A này bao lâu. Đừng có mà không biết trên dưới như thế.”

Lão nói dứt lời, cánh tay đã dứt khoát kéo lấy Lâm Tuyết, cô mất đà liền ngã thẳng vào người lão. Ngửi thấy mùi rượu khiến người ta ghê tởm, Lâm Tuyết nhịn xuống cơn buồn nôn, muốn giãy giụa đứng dậy lại bị ôm chặt cứng. Vẻ mặt Từ Thanh Phong cực kỳ âm u, sau đó chẳng nói chẳng rằng, chai rượu trên bàn bị người ta đoạt lấy, choang một tiếng, rượu đỏ sánh đầy đất. Những người trong phòng đều bị hành động này dọa sợ. Sau đó, vệ sĩ của Từ Thanh Phong đã tiến lên, chai rượu lởm chởm kia kề sát vào cổ lão Vương.

Vật kia dí vào cổ lão, khiến cho sắc mặt của lão Vương cũng trắng bệch.

“Từ…Từ Thanh Phong. Cậu ..đừng có mà…làm bừa.”

Khác với khí thế hùng hổ khi nãy, hiện tại lão đã sợ đến tái mặt. Từ Thanh Phong lại thản nhiên nói.

“Ông nghĩ xem, tôi có dám hay không?”

Các vị khách xung quanh lục tục đứng dậy. Cũng không có ai dám tiến lên khuyên can. Ngu sao, có kẻ nào lại muốn dây vào Từ Thanh Phong, đắc tội với người cầm đầu của thành phố này chứ. Lão Vương kia nhất định là uống rượu đến hồ đồ rồi.

Lâm Tuyết chỉ cảm thấy một trận gió, trước mắt hoa lên, người đã bị Từ Thanh Phong kéo lên, ôm vào trong vòng tay. Khác với hơi rượu nồng nặc kia, trên người Từ Thanh Phong có một hương thơm rất dễ chịu. Lão Vương lại nói.

“Cậu…cậu đừng có mà quá đáng. Dự án hợp tác với Vương thị, cậu không cần nữa sao?”

Lúc này lão cũng chỉ muốn đánh cược một chút, định lấy Vương thị ra uy hiếp. Thế nhưng đổi lại là một nụ cười nhạt.

“Vương thị? Vương thị nào cơ?”

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh. Vẻ mặt của lão Vương cũng trắng bệch. Chỉ thấy Từ Thanh Phong chầm chậm nhả ra từng chữ.

“Từ ngày mai, thành phố này sẽ không còn Vương thị nào nữa.”