Lời kia không phải chỉ là uy hiếp suông, bọn họ biết Từ Thanh Phong là ai, thế lực của hắn đến đâu. Chỉ cần một câu nói của Từ Thanh Phong, cũng có thể khiến cho một cơ ngơi biến mất không chút tăm tích. Lão Vương lúc này hối hận thì cũng đã muộn rồi. Đúng thật rượu là ma quỷ, lúc này đây lão chỉ muốn quỳ rạp xuống. Thế nhưng Từ Thanh Phong cũng không cho lão cơ hội đấy. Nhìn thấy lão suy sụp bò về phía mình, Từ Thanh Phong hơi tránh về phía sau, sợ làm bẩn đến trang phục trên người.
Đám vệ sĩ cũng biết ý, vội túm lấy lão lôi ra ngoài. Trước khi đi, còn nghe thấy tiếng kêu tru tréo của lão Vương. Những người trong phòng cũng sợ tái mặt, đều biết điều mà lui đi trước. Cả một căn phòng mười mấy người, phút chốc đã chỉ còn lại Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong.
Bản thân Lâm Tuyết cũng muốn chạy lắm rồi, nhưng cánh tay siết trên eo của Lâm Tuyết quá chặt. Sau rồi, Lâm Tuyết bị người ta đẩy xuống ghế sofa.
Cô hốt hoảng định nhỏm dậy, đã bị Từ Thanh Phong khóa chặt lấy hai tay. Trong mắt hắn ẩn ẩn có chút không vui, giọng nói cũng càng lạnh lùng.
“Lâm Tuyết tiểu thư, nói đi, vì sao em lại ở đây?”
Lâm Tuyết không dám nhìn trực diện vào hắn, xoay người tránh khỏi ánh mắt của Từ Thanh Phong.
“Tôi…tôi cần tiền. Hơn nữa tôi và ngài cũng không có bất cứ liên hệ gì, ngài không thể can thiệp vào chuyện của tôi.”
Lời nói của cô khiến Từ Thanh Phong càng tức giận.
“Hừ, không liên hệ, đừng quên, tôi vẫn là chủ nợ của em.”
Hắn nói vậy, Lâm Tuyết lại không thể chối cãi. Cô vẫn còn nợ Từ Thanh Phong một tỷ tiền mặt. Thấy cô im lặng không đáp, Từ Thanh Phong lại nói.
“Em nhất quyết không đến bên cạnh tôi, nhưng lại đến nơi này, Lâm Tuyết, em đang trêu đùa tôi đúng không?”
Tuy rằng không hiểu nổi cơn tức giận của Từ Thanh Phong từ đâu mà tới, nhưng Lâm Tuyết cũng không dám vọng động. Thân thể hai người đang kề sát, hơi thở của người kia phả lên tai Lâm Tuyết, mang theo một chút nguy hiểm.
Thực ra, ngay cả Từ Thanh Phong cũng không lí giải được lí do bản thân đột nhiên mất khống chế. Cô gái này cứ luôn hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự nhẫn nại của Từ Thanh Phong. Luôn làm trái ngược với ý muốn của hắn. Khi nãy nhìn thấy Lâm Tuyết mặc váy ngắn cũn cỡn đứng ở ngoài cửa, biết bao cặp mắt liếc về phía cô, Từ Thanh Phong thật muốn dứt khoát móc luôn tròng mắt của bọn họ. Thế nhưng hắn vẫn nhịn. Cho tới khi nhìn thấy cánh tay của lão Vương không ngừng lướt trên người Lâm Tuyết, mà cô, từ đầu tới cuối đều không phản ứng. Một nỗi tức giận vô cớ đột nhiên len lỏi trong tim hắn. Sau đó, không nhịn được mà kéo cô về phía mình.
“Em cần tiền đúng không, tôi có thể cho em.”
Vừa nói, cánh tay vừa luồn xuống bên dưới, chạm phải da thịt mịn màng. Lâm Tuyết bị hành động đột ngột của hắn khiến cho giật mình, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Đừng!”
Cô vừa kêu lên, lại thấy người kia cắn nhẹ lên vành tai Lâm Tuyết, giọng nói tràn ngập nguy hiểm.
“Lúc nãy em cũng đâu có phản ứng, Lâm Tuyết, đây không phải là điều em muốn sao?”
Vừa nói, cánh tay kia càng không nhân nhượng mà xoa nắn thân thể Lâm Tuyết. Cô giãy giụa kịch liệt, Từ Thanh Phong dường như chẳng hề để tâm, cúi xuống ngậm lấy cánh môi Lâm Tuyết. Mọi suy nghĩ và giác quan của Lâm Tuyết đều bị ngưng trệ, nhưng cô vẫn biết mình cần phải tránh xa người đàn ông trước mặt. Thế nhưng bàn tay kia đã giữ chặt lấy Lâm Tuyết, hai cánh tay bị kéo lên đỉnh đầu khiến cho vòng một ưỡn cao lên, phô bày ra trước mặt Từ Thanh Phong. Cánh tay của hắn tựa như có mê lực, mỗi khi vòng đến đâu, da thịt dưới lớp áo đều nóng lên.
Lâm Tuyết điên cuồng dãy giụa, đổi lại Từ Thanh Phong cũng không cho cô trốn thoát, mạnh mẽ chiếm giữ lấy cô, muốn xóa hết đi dấu vết lúc nãy của người đàn ông, thay thế bằng hương vị của mình.
Đột nhiên, Lâm Tuyết vùng lên, cánh tay thoát khỏi kìm kẹp, lập tức giáng một cái bạt tai lên mặt Từ Thanh Phong. Động tác của Từ Thanh Phong ngừng hẳn, ngỡ ngàng nhìn cô. Lúc này, ánh đèn mờ mờ chiếu lên khuôn mặt Lâm Tuyết, hai má đỏ ửng, đôi mắt phiếm lệ. Từng giọt nước mắt như trân châu rơi vãi trên gò má, chảy dọc theo thái dương rồi mất hút vào mái tóc đen óng mượt mà.
Từ Thanh Phong có chút kinh ngạc.
Đối diện với Lâm Tuyết nhạt nhòa nước mắt, hắn có chút không biết phản ứng thế nào. Chỉ nghe thấy tiếng nói nức nở đầy uất ức của Lâm Tuyết thoát ra từ trong cổ họng.
“Tôi biết…tôi biết bản thân trong mắt ngài nhất định vừa thấp kém vừa buồn cười. Nhưng mà…nhưng mà ngài cũng không cần sỉ nhục tôi như vậy.”
Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Phong nhìn thấy con gái rơi nước mắt. Cánh tay ghì chặt trên đỉnh đầu Lâm Tuyết thoáng buông lỏng, tuy rằng hắn không biểu hiện gì, nhưng Từ Thanh Phong trong lòng lại có chút bối rối. Muốn đưa tay lau nước mắt giúp cô, người kia đã gạt đi, vùng dậy rồi chạy ra khỏi phòng.
Chỉ còn một mình, Từ Thanh Phong lúc này mới cảm thấy bản thân mình điên rồi. Mấy chục năm chưa từng có khát vọng đối với phụ nữ, lại không ngờ trong hôm nay đột nhiên phát điên, quả thật, từ trước đến giờ chỉ có mình Lâm Tuyết khơi dậy được dục vọng chinh phục của hắn.
Nhìn thấy cái bóng kia dần khuất khỏi tầm mắt, Từ Thanh Phong như có ngọn lửa âm ỉ ở trong lòng, đốt cho hắn khó chịu. Chỉ nghe thấy một tiếng choang thanh thúy. Li rượu trên bàn ngã đổ. Từ Thanh Phong nghiến răng nói: “Chết tiệt!”
—
Lâm Tuyết lảo đảo tìm đường trở về. Lúc này trời đã se lạnh, trên đường cũng không có chiếc taxi nào. Lâm Tuyết hầu như đều di chuyển bằng xe bus, không gọi được xe, chỉ có thể đi bộ mà về. Lúc nãy vì chạy quá nhanh mà không kịp mang dép, giờ chân trần đi ngoài đường, bụi đất cọ vào lòng bàn chân, nhắc nhở Lâm Tuyết khoảnh khắc chân thực lúc nãy.
Cô cố gắng quên đi nhưng vẫn không được. Không ngừng nhớ đến cái vuốt ve của người đàn ông kia, Lâm Tuyết suy sụp ngồi xuống bên vệ đường, nỗi tủi hổ không kìm nén được khiến cô vỡ òa, bờ vai gầy yếu run rẩy. Cô rốt cuộc đang làm cái gì thế này?
Từ phía xa, chiếc xe của Từ Thanh Phong vẫn chậm rãi dõi theo Lâm Tuyết, nhìn thấy cô bất lực ôm lấy bản thân mình ở bên vệ đường, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu. Chú sẻ nhỏ ngoan cường giờ đây lại lộ ra chút mềm yếu, bơ vơ không nơi nương tựa. Thế nhưng Từ Thanh Phong cũng không tiến lên, hắn biết cô gái trước mắt này kháng cự hắn, không muốn nhìn cô hoảng sợ mà chạy mất khỏi tầm mắt mình, cho nên hắn chỉ ngồi yên quan sát cô.
Cứ thế, một người ngồi trong xe, một người ở ngoài xe, lẳng lặng giữ một khoảng cách nhất định, chờ đến khi ban mai chậm chạp ló rạng ở thành phố này.