Khi Lâm Tuyết trở về nhà đã là ngày hôm sau, dù cho cô đi ra ngoài cả đêm, cũng không có ai hỏi han. Trong nhà đầy mùi rượu, Diệu Hoa và Thanh Trúc sau khi ăn xong thì ném hết tất cả đồ đạc vào trong bồn rửa, lăn ra sàn mà ngủ. Mùi thức ăn trộn lẫn với mùi rượu trong căn phòng chật hẹp cực kỳ khó ngửi. Lâm Tuyết hơi hé cửa, nhìn thấy Tuấn Kiệt vẫn như cũ say mèm ở trong phòng. Bế tắc, tuyệt vọng, dường như cánh cửa cuối cùng của ông trời cũng đã đóng sập lại trước mắt họ.

Sau sự việc ngày hôm qua, quán bar vẫn không trách mắng Lâm Tuyết, thậm chí còn gửi cho cô một khoản để bồi thường. Lâm Tuyết biết đây nhất định là do Từ Thanh Phong đã can thiệp. Cho dù bản thân có chạy đến đâu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này. Lâm Tuyết mệt mỏi rũ xuống, cuối cùng lại quyết định không đến quán bar nữa.

Bản thân cô đã hoàn toàn mất phương hướng, không biết mình nên làm gì tiếp mới tốt. Cho dù muốn mở cửa tâm sự với Tuấn Kiệt cũng không được. Anh còn đang bận chìm vào trong thế giới đau thương của mình.

Lâm Tuyết ngủ rất say, cho đến khi bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh lại. Diệu Hoa và Thanh Trúc vẫn say sưa chưa tỉnh, Lâm Tuyết tiến đến hé cửa, sau đó, một cánh tay đã tóm lấy Lâm Tuyết, mở toang cánh cửa kia ra. Lâm Tuyết sợ hãi nhìn bốn kẻ đang đứng ở trước cửa, sắc mặt xanh xám. Xem bộ dạng của bọn họ, nhất định cũng không có thiện chí gì.

“Có Trần Tuấn Kiệt ở đây không?”

Tiếng nói ồm ồm vọng vài tai Lâm Tuyết, cô muốn vùng ra nhưng không được, chỉ có thể sợ hãi nói.

“Không…không có.”

Đám người này là chủ nợ của Tuấn Kiệt. Bọn họ đã tìm anh lâu rồi, cuối cùng cũng tìm được địa chỉ nhà Lâm Tuyết. Trước sự kháng cự yếu ớt của Lâm Tuyết, bốn người thẳng tay đẩy cô sang một bên, bước thẳng vào trong nhà. Lâm Tuyết mất đà ngã vào cạnh tủ giày, đầu đập vào cạnh tủ đau điếng.

Động tĩnh này lập tức khiến mấy người trong nhà chú ý, đám người kia đi đến đâu liền đập phá đến đó, đập thẳng đến cửa phòng Tuấn Kiệt. Nhìn thấy anh rũ rượi nằm trên sàn, hai ba tên đã bước tới, tóm lấy cánh tay của Tuấn Kiệt. Một gáo nước tạt thẳng vào mặt Tuấn Kiệt, khiến anh ho khan hai tiếng. Vừa mở mắt, đã thấy bốn người đàn ông lực lưỡng đứng ở trước mặt.

“Con mẹ nó, có định trả tiền hay không đây?”

Diệu Hoa và Thanh Trúc nhìn thấy một màn này cũng sợ đến mất mật, chỉ dám bám vào bên bậu cửa. Tuấn Kiệt đang mơ màng cũng nhận ra đây là đám chủ nợ. Nhưng hiện tại trên người anh chẳng còn lấy một xu, Tuấn Kiệt cười nói.

“Không có!”

“Mẹ nó!” Vừa dứt lời, một kẻ đã hung hãn đạp vào bụng Tuấn Kiệt. Cái đạp này khiến cho dạ dày anh quặn lên, suýt chút nữa thì nôn hết cả nội tạng ra ngoài. Sau đó cánh tay kia vẫn không dừng, nắm lấy tóc Tuấn Kiệt.

“Mày tưởng bọn tao đùa với mày đó hả.”

Mặt mũi của Tuấn Kiệt bị đánh đến sưng tím, Diệu Hoa và Thanh Trúc muốn lao đến can cũng không kịp, trong nhà chỉ nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ. Lâm Tuyết cũng giãy dụa đứng lên, nhưng mắt cô hoa lên, lúc đến được bên phòng, Tuấn Kiệt đã phủ phục xuống đất.

“Hôm nay mày không trả nợ, vậy thì bọn tao lấy một cánh tay bù vào.”

Tên cầm đầu vừa dứt lời, hai người đã áp chặt Tuấn Kiệt xuống sàn, duỗi cánh tay của anh ra. Mà một kẻ khác rút từ trong người một con dao dài, thoạt nhìn đã khiến cho người ta khiếp sợ. Lâm Tuyết hoảng hồn, muốn lao đến lại bị đẩy về phía sau, ngã sấp ở trên sàn.

Lúc này, Tuấn Kiệt cũng hoảng sợ, giãy giụa kịch liệt muốn thoát khỏi kìm kẹp, có điều mấy tên kia đè rất chắc, sau đó con dao không nhanh không chậm mà vung lên. Chuẩn bị cắt luôn cánh tay của Tuấn Kiệt.

Tiếng kêu hét thảm thiết vang lên từ trong căn phòng. Diệu Hoa và Thanh Trúc ngã ngồi trên ghế, ngay cả Lâm Tuyết cũng không dám mở mắt ra. Lưỡi dao kia cắm xuống nền đất, cách khuôn mặt của Tuấn Kiệt chỉ chừng vài milimet. Lúc này, mặt anh đã cắt không còn giọt máu, tên cầm đầu cười khinh bỉ.

“Đừng có đùa với tụi này, lần sau sẽ không trượt tay nữa đâu.”

Hắn vừa dứt lời, cánh tay của Tuấn Kiệt cũng được buông lỏng, mấy kẻ đồng loạt đứng dậy, cảnh cáo bọn họ lần cuối rồi mới rời đi. Bốn người vừa trải qua kinh hãi, khuôn mặt ai nấy đều tái mét. Sau cùng, tiếng Diệu Hoa gào thét vang lên.

“Ôi trời ơi, rốt cuộc là tôi đã dây phải cái tội nghiệt gì thế này.”

Tiếng khóc kia thật sự khiến cho người ta cảm thấy phiền. Tuy rằng Tuấn Kiệt chỉ bị cảnh cáo, nhưng bọn họ biết lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa. Những kẻ này nói được làm được. Nếu lần tới còn không có tiền, Tuấn Kiệt nhất định sẽ bị người ta chặt đứt một cánh tay.

Lâm Tuyết bị người ta xô đẩy đến choáng váng, lúc này chỉ cảm thấy bầu trời quay cuồng. Có lẽ sự việc xảy ra liên tiếp đã hoàn toàn khiến cho Lâm Tuyết sụp đổ. Chỉ cảm thấy chất lỏng lạnh lẽo tràn ra khỏi mũi. Lâm Tuyết vừa đưa tay lên, máu đã tí tách rơi xuống bàn tay của cô. Sau đó, cô nhìn thấy Tuấn Kiệt vẻ mặt kinh hoảng lao về phía mình. Lâm Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó liền bất tỉnh.