Đó là lần đầu tiên Lâm Tuyết bước chân vào Khu phố Hàng Minh. Đây nổi tiếng là nơi sinh sống của giới thượng lưu, tấc đất tấc vàng, có những người cả đời cũng không thể bước chân vào khu này. Chiếc xe chở Lâm Tuyết đi đến tòa nhà hoa lệ nhất ở cuối phố, sau đó, người hầu xếp thành hai hàng đón tiếp Lâm Tuyết. Hậu đãi này khiến Lâm Tuyết có chút kinh ngạc.

Quản gia là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ rất đoan chính, mọi người đều gọi ông là Lão Triệu. Sau khi xe của Lâm Tuyết dừng lại, có hai người tiến tới mở cửa xe cho cô. Lão Triệu cúi người nói.

“Lâm Tuyết tiểu thư, tôi là quản gia ở đây, thiếu gia đã căn dặn tôi đón tiếp và giúp tiểu thư chuẩn bị.”

So với biệt phủ xa hoa rộng lớn, Lâm Tuyết trông lạc lõng đến khó tin. Cô chỉ hơi gật đầu, sau đó tiến vào bên trong sảnh. Nghe nói, đây là cơ ngơi riêng của Từ Thanh Phong, thật không nghĩ hắn lại đưa Lâm Tuyết đến nơi này.

Khi Lâm Tuyết dứt cuộc điện thoại, Từ Thanh Phong không nói gì cả, nhưng Lâm Tuyết có thể cảm nhận được nụ cười của hắn khi gác máy. Sau đó Từ Thanh Phong bảo Lâm Tuyết không cần làm gì, hắn sẽ sai người sắp xếp cho cô. Quả nhiên không lâu sau, xe riêng của Từ Thanh Phong đã đến đón Lâm Tuyết.

Cô ngồi trên nệm, thấp thỏm mà nhìn mấy người hầu gái đang tất bật chuẩn bị.

“Lâm Tuyết tiểu thư, mời qua bên này.”

Họ dẫn Lâm Tuyết vào một căn phòng cực lớn, giữa phòng có một chiếc bồn tắm cỡ đại, sau đó ra hiệu cho Lâm Tuyết thay y phục. Lần đầu tiên lõa thể trước bao nhiêu người, Lâm Tuyết có chút kháng cự, muốn bảo bọn họ lui ra để mình tự làm, mấy hầu gái lại nói đây là phân phó của thiếu gia. Lâm Tuyết biết bản thân nếu đã chấp nhận giao dịch với Từ Thanh Phong, vậy thì mọi việc đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn.

Lâm Tuyết cởi y phục, sau đó chậm rãi bước vào trong bồn tắm. Cánh hoa hồng rải rác trôi nổi, trong phòng cũng được thắp rất nhiều tinh dầu, tuy nhiên, mùi thơm dìu dịu vẫn không thể xua đi được căng thẳng và bất an trong lòng Lâm Tuyết.

Mấy hầu gái kia chăm chú giúp cô tẩy trần, cả quá trình đều im lặng, không dám hỏi han gì nhiều. Tiếp đó, Lâm Tuyết được đưa đến một căn phòng khác, có mấy người tự nhận là chuyên gia chăm sóc da, họ thay các hầu gái tiếp tục công đoạn thứ hai. Lâm Tuyết nằm sấp lên chiếc giường, để cho bọn họ kiểm tra làn da của mình.

Lúc này trong đầu cô không thể không hình dung tới hình ảnh hoàng đế thị tẩm ngày xưa. Sau khi giúp Lâm Tuyết làm sạch da lần nữa, họ lại xoa một ít hương liệu lên thân thể Lâm Tuyết, làn da căng bóng mượt mà, cuối cùng là giúp Lâm Tuyết trang điểm, làm tóc.

Cả quá trình Lâm Tuyết đều ngồi im, nhìn họ tất bật sửa soạn cho mình. Công đoạn này cũng tốn mất cả nửa buổi chiều, đợi đến khi xong xuôi, ngoài đường cũng đã lên đèn.

“Mười giờ thiếu gia sẽ trở lại!”

Quản gia nhắc nhở Lâm Tuyết, sau đó cúi người lui ra ngoài.

Chỉ còn một mình trong căn phòng ngủ rộng lớn, Lâm Tuyết có chút sợ hãi. Mái tóc dài của cô đã được chải lại gọn gàng, từng sợi suôn mượt như tơ lua, quần áo cũng là gấm vóc thượng hạng, trên người tản mác hương thơm dìu dịu. Lâm Tuyết chân trần ngồi trong phòng, chờ đợi cái khoảnh khắc định mệnh của đời cô.

Trong trái tim của cô dường như đang hỗn loạn, có tiếng nói kêu gào Lâm Tuyết nhanh chóng rời khỏi đây, thoát khỏi chỗ này, nhưng Lâm Tuyết không thể. Cô đã không còn đường nào để đi nữa, chỉ cần nhớ đến viễn cảnh Tuấn Kiệt suýt thì bị người ta chặt tay, trái tim của cô đã quặn lên, đau đớn khó thở.

Tuấn Kiệt là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô. Sau khi phát hiện ra bản thân mắc bệnh không khỏi, Lâm Tuyết quyết định dùng thời gian cuối cùng của cuộc đời để bảo vệ anh, giúp anh hoàn thành được tâm nguyện. Lâm Tuyết miên man trong dòng suy nghĩ, giờ đây cô không thể lùi bước, chẳng thể quay đầu. Cho dù gánh lên người tội nghiệt, cũng chỉ cần mình cô gánh là được rồi.

Lâm Tuyết suy nghĩ chăm chú đến nỗi khi cửa mở ra, cô cũng không phát hiện. Đợi đến khi ánh nến trong phòng hơi lay động, sau đó cái bóng cao lớn tiến vào, lập tức choán hết tầm nhìn của Lâm Tuyết.

Nhìn thấy chú sẻ nhỏ mà mình luôn khao khát ngồi lẳng lặng ở trên giường, ngoan ngoãn chờ đợi, Từ Thanh Phong cũng không nói rõ được đây là cảm giác gì. Hắn đứng ngược sáng nhìn Lâm Tuyết, hai người cứ duy trì tư thế như vậy rất lâu, Lâm Tuyết cũng dần cảm thấy căng thẳng, cánh tay bấu chặt lấy vạt áo. Về phương diện này, có thể nhìn ra Lâm Tuyết không hề có tí kinh nghiệm nào.

“Đói không?”

Không nghĩ tới câu đầu tiên Từ Thanh Phong hỏi là câu này, Lâm Tuyết cũng ngây ra. Có lẽ vì quá căng thẳng, Lâm Tuyết thậm chí đã quên mất cả việc mình chưa dùng bữa. Cô ngập ngừng đáp.

“Tôi…tôi không đói.”

Rõ ràng lúc gọi điện cho mình giọng nói quyết tâm như thế, nhưng hiện tại trả lời một câu thôi cũng run rẩy. Chẳng lẽ hắn đáng sợ đến thế?

Từ Thanh Phong tự hỏi trong lòng, hai ba bước đã tiến gần về phía Lâm Tuyết. Bằng mắt thường, hắn có thể nhìn thấy Lâm Tuyết có chút kháng cự. Vừa giống như muốn lập tức lùi về phía sau, lại vừa tự khống chế bản thân mình.

“Em không đói…” - Hơi thở của Từ Thanh Phong phả lên cổ Lâm Tuyết, sau đó nghe thấy một giọng nói nguy hiểm - “Nhưng tôi thì đói rồi.”

Lâm Tuyết không biết đói của hắn và đói của cô là hai từ khác nhau. Cô chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông tiến sát bên cạnh, cánh tay bấu chặt lấy vạt áo.

Từ Thanh Phong cũng không vội vàng, người trong giới đều biết, hắn là một kẻ kén ăn. Những món sơn hào hải vị muốn lọt vào mắt Từ Thanh Phong cũng khó, mà mĩ vị trước mặt, Từ Thanh Phong cũng muốn từ từ thưởng thức.

Thấy được sự khắc chế kịch liệt của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, tự rót cho mình một li rượu. Hắn đảo đảo rượu trong tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, tựa như loài đi săn đang quan sát con mồi. Lâm Tuyết không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể chờ cho Từ Thanh Phong phó mặc. Sau đó, hắn uống một hớp rượu, giọng nói lạnh lùng truyền vào tai Lâm Tuyết.

“Cởi ra!”