Mệnh lênh kia truyền vào tai, Lâm Tuyết vẫn như cũ không phản ứng. Hai nắm tay siết chặt lấy vạt áo. Từ Thanh Phong chỉ lẳng lặng chờ cô quyết định, cho dù hiện tại Lâm Tuyết đổi ý, chạy ra ngoài, Từ Thanh Phong cũng không ngăn cản. Hắn không thích ép buộc kẻ khác, con mồi phải chinh phục từ từ mới có sức hấp dẫn.
Thời gian tích tắc trôi qua, ánh sáng trong phòng mờ mờ, sau rồi, giống như sợ kiên nhẫn của người kia có giới hạn, Lâm Tuyết hơi thẹn thùng đứng dậy, cánh tay run rẩy sờ lên vạt áo.
Loại áo ngủ hiện tại của Lâm Tuyết khoác làm bằng lụa quý, khi mặc lên người cảm giác rất mỏng nhẹ, cọ sát với da thịt cũng rất thoải mái. Bên trong áo ngủ là một bộ nội y ren được tuyển chọn kĩ càng. Áo ngoài vừa trượt xuống, liền lộ ra cơ thể thiếu nữ căng tròn mượt mà, da dẻ láng mịn, tựa như một món bảo vật.
Không gian vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều và tiếng trái tim Lâm Tuyết đang không ngừng đập cuồng loạn.
Từ Thanh Phong lại nói.
“Cởi tiếp!”
Lâm Tuyết không dám kháng cự lời của hắn, cánh tay lần lên phía trên, áo ngực bung ra, đôi gò bồng đảo thoắt hiện trong không khí. Gò má Lâm Tuyết đã nóng bừng, tựa như vô cùng xấu hổ, hai cánh tay vô thức mà ôm lấy ngực, che đi bộ phận xấu hổ kia. Cô đứng run rẩy trong gió, thân hình tuyệt mĩ, ba vòng rõ ràng, gò má đã bị hun đến ửng đỏ, chỉ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
Biểu tình này, thế mà lại khiến người cấm dục lâu năm như Từ Thanh Phong nổi lên chút hứng thú.
Chính là dáng vẻ như thế này.
Từ Thanh Phong gọi cô.
“Lại đây!”
Lâm Tuyết chậm chạp bước về phía hắn, Từ Thanh Phong ngồi giang chân, ý tứ ra hiệu cho Lâm Tuyết ngồi vào trong lòng mình. Lâm Tuyết chỉ có thể nhắm mắt, nghe theo. Hơi rượu và mùi vị đặc trưng trên người Từ Thanh Phong truyền vào trong mũi cô. Sau đó, Lâm Tuyết thấy Từ Thanh Phong đưa ly rượu tới trước mặt cô, như cũ nói.
“Phục vụ tôi uống rượu.”
Lâm Tuyết cẩn thận cầm lấy cái ly kia, định đưa đến trước mặt Từ Thanh Phong, lại thấy hắn nhắc nhở: “Dùng miệng của em.”
Cánh tay của cô đã run run, cứ dừng giữa không trung một hồi. Lâm Tuyết không biết uống rượu, cô cũng chưa bao giờ chủ động thân mật cùng với đàn ông. Điều này quá sức khó khăn với Lâm Tuyết. Thấy cô ngập ngừng hồi lâu, Từ Thanh Phong đột nhiên luồn tay xuống dưới gáy Lâm Tuyết, sau đó không nói không rằng mả phủ lên môi cô. Rượu cũng trôi tuột vào trong cổ họng.
Lâm Tuyết bất ngờ, sau khi vừa nuốt xuống ngụm đầu tiên đã ho sặc sụa, hai mắt phiếm lệ.
Vẻ mặt của cô hiện tại cực kỳ mê người, đôi mắt óng ánh như chứa cả dải ngân hàng, lệ quang trong mắt phản chiếu hình ảnh của người đối diện, gò má ửng hồng. Lâm Tuyết chợt cảm thấy đất trời quay cuồng, sau đó, cô đã bị Từ Thanh Phong bế thốc lên, đặt cô ở trên giường.
Lưng dán lên tấm nệm êm ái, trái tim lúc này cũng kịch liệt run lên, chẳng để cho Lâm Tuyết kịp phản ứng, người kia đã cúi xuống, từng cái hôn thành thục rơi trên cổ Lâm Tuyết. Cả người Lâm Tuyết đều run lên, mỗi khi cánh môi kia chạm qua tới đâu, da thịt nơi đó đều thắp lên lửa nóng. Cái hôn rơi xuống xương quai xanh, giống như muốn du ngoạn quanh thân thể Lâm Tuyết một hồi, sau rồi trượt xuống đôi gò bồng đảo.
Hai cánh tay đang che đậy của Lâm Tuyết bị tách ra, phô bày toàn bộ cơ thể thiếu nữ mới lớn trước mặt người đàn ông. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi gò bồng đảo căng mẩy mịn màng, đầu tiêm hồng hào dựng thẳng trong không khí. Từ Thanh Phong không hề nhân nhượng, lập tức cắn xuống một ngụm.
Bất ngờ khiến Lâm Tuyết run rẩy, suýt thì không kiềm chế được tiếng kêu. Sau đó, cánh tay kia cũng không yên phận, đầu ngón tay lướt trên da thịt mềm mại, chạy qua phần bụng nhỏ nhắn, tìm đến nơi tư mật của người con gái.
Lâm Tuyết theo bản năng muốn khép chân lại, cánh tay kia đã ngoan cường mà vạch ra rừng rậm, tiến đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô, thoạt tiên là đùa bỡn, sau đó lập tức cắm vào. Lúc này, Lâm Tuyết đã đau đến run rẩy. Cảm giác dị vật xâm nhập khiến đại não cô ong ong, muốn lui về phía sau tránh thoát người đàn ông, lại phát hiện đỉnh đầu đã bị cánh tay chiếm lấy.
Ngón tay kia khuấy đảo một hồi, Lâm Tuyết xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, chỉ hận không thể chết đi ngay lúc này.
Người kia lại biết cô là xử nữ, nếu không làm cẩn thận sẽ dễ khiến Lâm Tuyết bị thương. Giống như con chuột mà Từ Thanh Phong từng nuôi trước đó, những thứ yếu ớt đều cần được nâng niu.
Ngón tay khuấy đảo một hồi trong hạ thân của cô, môi của Lâm Tuyết cũng bị ngậm lấy, khiến cho tiếng kêu tắc nghẹn ở trong cổ họng. Thân hình run rẩy không ngừng đấu tranh giữa kháng cự và chấp nhận. Nụ hôn triền miên cuốn theo Lâm Tuyết, bắt cô phải quen với nhịp điêu của hắn. Tiếng mút mát vang lên trong không khí, khiến người ngoài nghe được cũng phải đỏ mặt giật mình. Đầu lưỡi kia thâm nhập vào trong khoang miệng, cuốn lấy Lâm Tuyết. Gò má cô đã phiếm hồng, nước mắt sinh lý rơm rớm đậu nơi khóe mắt, khiến cho Lâm Tuyết thoạt nhìn càng mê người.
Từ Thanh Phong chỉ cảm thấy dục vọng ngủ sâu hiện tại đã rục rịch thức giấc, cảm giác đau trướng khó nhịn, quần áo được thoát ra rơi vãi ở trên sàn. Cơ bụng sáu múi hiển hiện trước mặt Lâm Tuyết, ngón tay vẫn khuấy đảo, không ngừng giúp Lâm Tuyết nới rộng.
Sau đó, cự vật to lớn xuất hiện trước mắt Lâm Tuyết. Lúc này mặt cô đã đỏ đến mức có thể nhỏ máu, vừa nhìn thấy thứ kia, Lâm Tuyết vội vã tránh đi ngay. Lại nghe thấy Từ Thanh Phong cười nhẹ một tiếng.
Đợi đến khi cảm thấy đủ rồi, ngón tay kia đột ngột lui về sau. Lâm Tuyết chỉ cảm thấy bên dưới trống rỗng, còn chưa kịp để cô chuẩn bị, hung khí to lớn đã đâm thẳng về phía trước. Không hề có một dấu hiệu cảnh báo, Lâm Tuyết rốt cuộc không tự chủ được, tiếng hô bật khỏi cổ họng: “A!”
Thứ kia chỉ tiến vào một chút, dường như nhìn thấy Lâm Tuyết hơi nhăn mày, người kia cũng không tiến thêm nữa, chậm rãi chờ đợi cô có thể thích ứng với kích thước của mình. Lâm Tuyết cắn răng để không phát ra bất kì tiếng kêu thất thố nào nữa. Cánh tay vô thức muốn che mặt, Từ Thanh Phong lại tách cánh tay của Lâm Tuyết ra.
“Tôi muốn nhìn thấy em.”
Dứt lời, thứ kia lại đột ngột đâm tới. Cảm giác ấm nóng bao phủ khiến vật ngự trị trong thân thể Lâm Tuyết đột nhiên lớn hơn một vòng. Khoái cảm và sợ hãi cùng lúc lao đến khiến Lâm Tuyết như trôi và biển xanh, nếu như lúc trước Từ Thanh Phong đồng ý để cho cô rời đi, thì bây giờ đã muộn rồi, hắn nhất định phải khóa chặt cô, giữ lấy cô ở bên người. Khiến cho chú chim bé nhỏ này chỉ có thể thuộc về một mình hắn.
Cánh môi một lần nữa bị người ta phủ lấy, vật kia cũng bắt đầu rong ruổi trong cơ thể, theo từng cú thúc, thân thể Lâm Tuyết cũng run rẩy. Hai cánh tay bị Từ Thanh Phong gắt gao bắt lấy, kéo lên đỉnh đầu. Phần ngực ưỡn cao, tựa như đang mời gọi Từ Thanh Phong, khiến cho đôi mắt nghiêm nghị kia cũng dần nhuốm đầy dục vọng.
“Ba! Ba!”
Âm thanh vang lên theo mỗi tiếng luật động, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy bên dưới như bị vật nóng hung hăng đâm vào, đau đớn đánh úp khiến cô khó nhịn. Mỗi lần Lâm Tuyết định lùi về phía sau, cánh tay kia lại như cũ kéo cô về phía trước, vật nóng dưới thân cũng trượt sâu vào trong thân thể. Lâm Tuyết cắn lấy cổ tay, ngăn cản tiếng nức nở thoát ra từ trong cổ họng.
Tóc mai đã bị mồ hôi rịn ra ướt đầm đìa, hai mắt Lâm Tuyết như phủ một tầng sương tuyết, người kia không ngừng cuốn lấy cô mà đòi hỏi, hạ thân bị khuấy đảo không ngừng xoay tròn, thăm dò, rút ra, mỗi lần tiến đến đều cắm vào nơi sâu nhất trong thân thể. Vòng ba căng tròn cũng bị người ta bóp lấy, da thịt trắng nõn hằn lên dấu vết hồng nhạt, thoạt nhìn trông càng mĩ miều khiêu gợi. Nước mắt lại theo khóe mắt tràn ra bên ngoài. Đợi đến khi Từ Thanh Phong lật ngửa cô lại, trên gương mặt kia đã chan hòa nước mắt. Từ Thanh Phong thoáng kinh ngạc, lại cúi người hôn lên khóe mắt cô.
Tiết tấu dưới thân càng lúc càng nhanh, đợi đến khi toàn thân Lâm Tuyết ướt sũng mồ hôi, cánh tay kia siết chặt lấy eo Lâm Tuyết. Theo một cú thúc bất ngờ, toàn bộ chôn vùi vào trong thân thể Lâm Tuyết. Thứ kia còn giật giật rất lâu, sau rồi mới dừng lại, hơi ấm của người đàn ông phủ lên người Lâm Tuyết. Đèn trần mờ mờ, gương mặt cô lúc này đã hoàn toàn đờ đẫn. Sau cùng Lâm Tuyết nhắm mắt lại, mặc kệ giọt lệ trượt khỏi khóe mi.