Khi Lâm Tuyết tỉnh lại, vài tia nắng len lỏi qua tấm rèm cửa chiếu lên mặt cô. Lâm Tuyết khẽ nhăn mày rồi chầm chậm mở mắt. Vẫn là gian phòng như cũ, bên cạnh cũng không có lấy một bóng người. Lâm Tuyết khẽ cử động, chỉ cảm thấy đau nhức toàn thân, phần eo và bộ phận khó nói kia đều ê ẩm. Nhớ lại sự việc ngày hôm qua, Lâm Tuyết thoáng chốc như chìm xuống hố sâu, gương mặt cũng trở nên tái nhợt. Cô luống cuống trèo xuống khỏi giường, lại vấp chân vào cạnh giường mà ngã sõng xoài ra đất.

Tiếng “huỵch” rất lớn, Lâm Tuyết còn đang bối rối thì đã thấy cửa lớn mở ra. Từ Thanh Phong vốn tưởng đã đi làm từ lâu lại đứng trước mặt cô, nhìn Lâm Tuyết chật vật trên mặt đất, anh chỉ mỉm cười, sau đó bước về phía cô.

Thế nhưng khi nhìn thấy hành động này, Lâm Tuyết lại có chút hoảng sợ, vô thức mà lùi về sau. Khoảnh khắc đó bị Từ Thanh Phong bắt được, nụ cười trên môi tắt ngấm, đổi lại là một cái nhíu mày rất nhẹ.

“Em nghỉ đi.”

Lâm Tuyết ấp úng nói.

“Cảm…cảm ơn ngài, nhưng tôi phải trở về.”

Toàn bộ khung cảnh xung quanh như nhắc nhở Lâm Tuyết bản thân cô đã làm gì, Lâm Tuyết vì tiền mà bán rẻ tự trọng, trèo lên giường của người đàn ông khác. Hiện tại cô như chú chim nhỏ run sợ, nỗ lực dùng tay kéo lấy tấm chăn phủ lên thân thể. Từ Thanh Phong không cho cô lộn xộn, hắn ôm lấy cô rồi đặt Lâm Tuyết lên giường.

“Em ghét tôi đến thế?”

Trong giọng nói chẳng có chút độ ấm khiến cho Lâm Tuyết càng bối rối. Đây là một cuộc giao dịch rất rõ ràng, Từ Thanh Phong đã có được thứ hắn muốn, Lâm Tuyết cũng lấy được thứ cô cần. Thế nhưng trái với dự đoán của mọi người, Từ Thanh Phong không đá Lâm Tuyết ra khỏi phòng ngay lập tức, thậm chí còn căn dặn bất kì ai cũng không được làm phiền cô. Sau đó, hắn cũng không vội đến công ty mà nhàn nhã ngồi ở phòng xem kế hoạch mới, chậm rãi chờ Lâm Tuyết thức giấc. Đãi ngộ này, thật khiến cho quản gia và các giúp việc bất ngờ, tuy vậy, bọn họ cũng không dám nhìn nhiều hỏi nhiều, chỉ vâng lệnh rồi lui ra ngoài.

Tâm trạng Từ Thanh Phong sau một đêm thì rất tốt, chỉ là không ngờ tới muốn quan tâm đến Lâm Tuyết một chút, lại nhận lấy phản ứng này của cô, không khỏi có chút thất vọng.

“Tôi đưa em đi ăn sáng.”

Từ Thanh Phong vừa cất lời, Lâm Tuyết lại lắc đầu.

“Tôi…tôi muốn về nhà.”

Lúc này Lâm Tuyết chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, sau đó tẩy rửa hết tất cả dấu vết ở trên cơ thể, chẳng qua cô không biết, sau khi Lâm Tuyết say ngủ, người kia đã giúp cô xử lý hết thảy rồi. Vì sợ hãi mà Lâm Tuyết vẫn còn run rẩy, thấy biểu hiện của cô, Từ Thanh Phong cũng không ép buộc nữa, hắn ra hiệu cho người hầu giúp Lâm Tuyết thay y phục, sau đó có tài xe đưa Lâm Tuyết rời khỏi biệt thự.

Từ Thanh Phong rút một điếu thuốc, nhìn thấy Lâm Tuyết dần dần khuất xa khỏi tầm mắt của mình.

Cùng lúc đó, tài khoản của Lâm Tuyết cũng nhận được tiếng ting ting đầu tiên, là thông báo nạp thêm một tỷ đồng. Dãy số kia là bằng chứng rõ nhất tất cả những chuyện hoang đường ngày hôm trước, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy thẫn thờ, sau cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Chiếc xe sang trọng này khiến rất nhiều người chú ý, cho nên Lâm Tuyết chỉ bảo tài xế dừng ở đường lớn, bản thân thì tự mình đi bộ vào tiểu khu. Cô cảm ơn tài xế rồi mới rời đi. Lại không ngờ ở một góc khác, Diệu Hoa đang đi mua đồ ăn sáng thì bắt gặp Lâm Tuyết bước xuống từ một chiếc xe lạ. Bà ta không tiến lên mà ngay lập tức trốn sau cột điện quan sát, đợi đến khi chiếc xe khuất hẳn, đôi mắt láo liên không ngừng nhìn về phía cô.

Tại cao ốc DC,

Mọi người có thể nhận ra hôm nay tâm trạng của Từ Thanh Phong tốt hơn ngày thường rất nhiều, tuy rằng biến hóa trên khuôn mặt không rõ ràng, nhưng sự lạnh lùng thường ngày đã giảm đi đôi ba phần. Thậm chí cả Trần Huy cũng được vinh dự mời vào trong văn phòng của hắn.

“Nhìn bộ dạng của cậu, xem ra là lưới thả lâu ngày đã thu về được không ít cá nhỉ?”

Trần Huy khệnh khạng ngồi trên cái ghế, vừa nói, tay vẫn liên tục nhắn tin với Phương Phương mà hắn mới quen. Từ Thanh Phong sao có thể không nhận ra hắn đang làm gì, chỉ cần nhìn nụ cười đê tiện kia là biết. Hắn đẩy gọng kính.

“Không liên quan tới cậu.”

“Xùy, bạn tồi. Tôi cũng bỏ ra không ít công sức mà, vừa ôm được người đẹp đã phủi tay như thế. Không công bằng đâu nhé ngài chủ tịch.”

Trần Huy dứt lời, tiếng điện thoại lại vang lên, không biết bên kia gửi cái gì mà Trần Huy thích thú vô cùng, khóe miệng kéo đến tận mang tai.

“Cậu và nhân viên của tôi sao rồi, mấy ngày hôm nay không thấy cô ấy đi làm.”

Nhắc đến Uyển Uyển, cô ta là một trong những nhân sự chăm chỉ, thế nhưng từ sau khi quen biết với Trần Huy thì bắt đầu đi sớm về muộn, mấy ngày này cũng thấy báo nghỉ không tới công ty. Trần Huy lại nói.

“Hỏi tôi làm gì, tôi cũng đâu phải bố mẹ cô ta.”

Nói dứt lời, cánh tay lại thoăn thoắt nhắn tin, không nhìn cũng biết nội dung trong đó toàn là những lời sến súa buồn nôn. Từ Thanh Phong nhíu mày, lại không quên cảnh cáo cậu bạn thân lần nữa.

“Tôi cảnh cáo cậu, làm gì thì làm, đừng có đụng tới nhân viên của tôi. Cái cá tính của cậu, sớm muộn gì cũng có ngày dẫn lửa tự thiêu.”

Trần Huy bị càm ràm đến phát phiền, cái tên này bình thường lạnh lùng ít nói, vì cái gì hôm nay lại cứ như bà mẹ già thế. Trần Huy xua tay qua loa.

“Được rồi, tôi biết rồi, thưa chủ tịch Từ, tôi nhất định sẽ không động đến bất kì nhân viên nào nhà cậu nữa.”

Thực ra, một Uyển Uyển là đã quá đủ với hắn rồi. Cứ tưởng sau khi chia tay cô nàng sẽ chịu yên ổn, chẳng ngờ mấy ngày nay Uyển Uyển cứ không ngừng nhắn tin làm phiền, nói nhớ hắn này nọ. Trần Huy cảm thấy phiền chết, cuối cùng dứt khoát block cô ta. Tâm trạng của Uyển Uyển bị đả kích không nhẹ, cho nên mấy ngày này đều xin nghỉ không đến làm.

Quản gia từ bên ngoài tiến vào, đặt trước mặt Từ Thanh Phong một tập hồ sơ, chỉ thấy cậu gật gật đầu, ra hiệu cho người này lui ra.

Trần Huy vẫn kịp liếc thấy một ít thông tin trên đó, bâng quơ hỏi.

“Vẫn còn tìm sao? Đã mười lăm năm rồi đấy.”

Từ Thanh Phong hơi ngả người ra sau ghế, không đáp.

Trên tay hắn lúc này hiện lên hình ảnh của một bé gái với nụ cười tươi tắn, có điều, qua thời gian, tấm ảnh cũng đã mờ nhòe, nụ cười kia là thứ duy nhất còn sót lại trong kí ức của Từ Thanh Phong, mà bé gái này, cũng là người duy nhất khiến hắn không quên được.

Mấy chục năm qua, Từ Thanh Phong chưa từng nổi lên hứng thú với phụ nữ, từ đầu tới cuối đều vùi đầu vào công việc, mọi người đều nghĩ rằng Từ Thanh Phong cấm dục, thực ra, chỉ là bản thân hắn đã có một bóng hình khác.

Mười mấy năm này, Từ Thanh Phong vẫn luôn mải miết truy tìm tung tích của cô bé kia, thế nhưng lần nào cũng là mò kim đáy biển.

Khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm lúc này mới có chút biến hóa, nhẹ nhàng miết lên tấm ảnh cũ đã sờn góc.

“Lạc Lạc, em đang ở đâu?”