Mười một năm trước, khi đó Từ Thanh Phong mười sáu tuổi, bước vào thời kì nổi loạn. Sinh ra trong Từ gia, Từ Thanh Phong ngay từ bé đã phải chịu rất nhiều áp lực, cũng không có bạn bè thân thiết gì. Cả dòng tộc đều kì vọng cậu sẽ làm nên nghiệp lớn, hầu như không ai quan tâm đến suy nghĩ hay tình cảm của cậu, đấy cũng là một trong những lí do khiến cho Từ Thanh Phong trở nên lạnh lùng như bây giờ.
Khi ấy, cậu nắm trong tay mọi thứ, nhưng cũng giống như chưa bao giờ nắm được thứ gì cả. Ngoài mặt, bọn họ là gia đình hạnh phúc, lại không có ai biết ba mẹ cậu luôn đi sớm về muộn. Ba của Từ Thanh Phong ngoại tình năm cậu học cấp hai, thậm chí mẹ cậu, Từ phu nhân cũng biết, nhưng để duy trì vỏ bọc hoàn hảo trước mặt người ngoài nên bọn họ vẫn không vạch trần đối phương.
Từ Thanh Phong sống trong mái ấm giả tạo mười mấy năm cũng dần cảm thấy ngột ngạt, không có lấy một người để chia sẻ, tất cả mọi người đều cúi đầu trước cậu, ba mẹ chỉ coi cậu như một món đồ để thể hiện địa vị, khoe khoang đứa con tài giỏi của nhà họ Từ.
Từ Thanh Phong đã âm ỉ nổi loạn nhưng mọi người trong nhà đều không biết, nhìn bên ngoài, cậu là tấm gương chăm ngoan học giỏi, nhưng thực tế Từ Thanh Phong đã bắt đầu hút thuốc, xăm mình. Chỉ là cậu giấu quá tốt nên không ai phát hiện ra, lúc đó Từ Thanh Phong ôm ấp trong mình suy nghĩ, đợi một ngày bố mẹ cảm thấy cậu là đứa con hoàn hảo nhất, cậu sẽ không ngần ngại cho bọn họ nhìn thấy những hình xăm trên người mình, cho bọn họ biết bọn họ đã hoàn toàn thất bại.
Suy nghĩ vặn vẹo đó khiến Từ Thanh Phong thoải mái cực kỳ, cũng là thứ giúp cậu tiếp tục sống trong biệt thự tựa như chiếc lồng giam kia. Sau đó, đến năm Từ Thanh Phong lên cấp ba, có một lần được nghỉ học mà về nhà sớm. Lúc đi ngang qua phòng của mẹ, lại thấy cửa phòng vẫn chưa khép kín. Từ Thanh Phong khi ấy trong lòng bán tín bán nghi, cuối cùng bị một tiếng rên rỉ khiến cho sững lại. Cậu hé mắt nhìn vào, không ngờ hình ảnh bản thân mình nhìn thấy lại là một người phụ nữ đang mây mưa với một người đàn ông ở trên giường.
Hình ảnh ấy khiến cho Từ Thanh Phong chết sững, bao nhiêu dồn nén trong những năm qua đều không thể kiềm chế được nữa, Từ Thanh Phong mở tung cửa, chạy đến giáng ngay hai cú đấm vào mặt người đàn ông kia.
Bọn họ nhìn thấy cậu đột ngột xuất hiện thì cũng giật mình. Từ Thanh Phong trong mắt tràn đầy sát khí, cậu không thể tưởng tượng được có ngày lại nhìn thấy mẹ dẫn đàn ông về làm bừa trong nhà của mình. Người kia Từ Thanh Phong cũng gặp đôi lần, hắn là một trong những nhân viên dưới quyền của mẹ cậu.
Lúc đó Từ Thanh Phong tựa như phát điên, không ngừng đấm người kia đến hộc máu. Cánh tay cậu cũng đau nhức, cho đến khi Từ phu nhân hốt hoảng ngăn lại. Nếu không phải có người can thiệp, e rằng hôm đó trong biệt thự đã xảy ra án mạng.
Sự việc vỡ lở, gia đình hạnh phúc hòa thuận gì đó cũng không cần diễn nữa.
Tối hôm đó, Từ lão gia và Từ phu nhân cãi nhau rất lớn. Từ Thanh Phong khóa mình ở trong phòng riêng mà vẫn nghe được.
“Cô có biết dùng não suy nghĩ không đấy hả, cô thế mà dám lôi người đàn ông khác về nhà.”
“Hừ, đừng có mà chỉ nói tôi, ông thì khác gì tôi, cũng mèo mả gà đồng như nhau cả thôi.”
Tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, người làm trong nhà cũng không ai dám tiến vào. Cánh tay của Từ Thanh Phong cũng rơm rớm máu, nhưng cậu chẳng hề để ý đến vết thương mà chỉ cuộn người ngồi một góc.
Sau trận đó, Từ Thanh Phong quyết tâm rời khỏi nhà, rời khỏi mái ấm giả tạo. Cậu hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhìn xuống mặt hồ yên tĩnh. Gió thổi qua ào ào, giống như muốn kéo hết đi phiền muộn của Từ Thanh Phong. Trong giây phút ngắn ngủi, cậu quả thực có suy nghĩ muốn gieo mình xuống bên dưới. Sau đó, một cái bóng nho nhỏ xuất hiện sau lưng Từ Thanh Phong.
“Anh ơi, ba em nói, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Lúc Từ Thanh Phong quay lại, trước mắt cậu là một cô nhóc xinh xắn, gò má hồng hào, đôi mắt sáng rỡ chăm chú nhìn cậu. Cô bé có hai bím tóc được thắt nơ hồng rất đáng yêu, nhìn thấy Từ Thanh Phong không phản ứng, cô bé kia lại níu lấy tay áo cậu.
“Thứ này…không tốt!”
Từ Thanh Phong ngây ra một lúc, mới phát hiện ra cô bé đang muốn khuyên bảo mình. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất trong đời có người để ý đến hắn. Ba mẹ của Từ Thanh Phong chưa bao giờ hỏi han hắn muốn gì hay cần gì. Bọn họ chưa từng biết đến sở thích của Từ Thanh Phong, khoảnh khắc nhìn thấy cô bé sợ sệt níu lấy áo mình, Từ Thanh Phong giống như có sợi lông vũ chạm vào lòng bàn tay, nhột nhột mà ngưa ngứa. Hắn ngồi xuống đối diện với cô bé, chìa một điếu thuốc ra cho cô.
“Thử không?”
Cô bé cuống quýt lắc đầu, giống như nhìn thấy cái gì tệ nạn lắm. Biểu cảm đó khiến Từ Thanh Phong phải bật cười, hắn xoa xoa tóc bé con.
“Em tên là gì? Ba mẹ em đâu?”
Cô bé thấy Từ Thanh Phong xoa đầu thì cũng không tránh, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, đáp.
“Em là Lạc Lạc, ba em đi mua đồ nên dặn em đứng đây chờ.”
Từ Thanh Phong lại nói. “Về đi, ở nơi này nhiều kẻ xấu lắm.”
Không biết người ba vô lương tâm nào có thể bỏ mặc một cô bé giữa đường như thế này. Lạc Lạc nghe thấy thế lại nói.
“Không đâu, em không sợ.”
Từ Thanh Phong lại nheo mắt. “Vậy lỡ như anh là người xấu thì sao?”
Lạc Lạc nghe vậy mở to đôi mắt tròn xoe, rồi lắc đầu.
“Không đâu, anh không phải người xấu.”
Niềm tin của tụi con nít thật ngây thơ, nhưng khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, Từ Thanh Phong vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp. Suy nghĩ muốn gieo mình xuống dòng nước cũng phút chốc mà tan biến, hắn nắm tay Lạc Lạc.
“Vậy anh dắt em đi tìm ba nhé.”
Cô bé vui vẻ nở nụ cười, khóe mắt cong cong rồi trịnh trọng gật đầu. Từ Thanh Phong dẫn bé con đi loanh quanh cả buổi, vẫn không tìm được tung tích người đàn ông kia, sau đó nhìn thấy bé con đã thấm mệt, nhưng vẫn không kêu ca. Hắn chỉ đành dẫn cô bé trở lại bờ hồ ban đầu, hai người đợi đến tối.
Lúc này Từ Thanh Phong cũng cảm thấy có chút khác lạ, nhưng Lạc Lạc vẫn kiên nhẫn chờ. Hắn lại dắt cô bé đi mua hai xiên kẹo bông, nhìn bé con ngồi ăn hết hai xiên kẹo.
Đèn đường lên, cả thành phố tấp nập chìm trong ánh sáng và bóng tối đan xen. Bọn họ ngồi cả buổi cũng không đợi được ai cả. Từ Thanh Phong gặng hỏi cô bé.
“Ba em bảo em chờ ở đây đúng không?”
Thấy Lạc Lạc gật đầu, nhưng vẻ mặt cô bé đã có chút lo lắng. Từ Thanh Phong cũng cảm thấy có uẩn khúc. Lại chợt nghe thấy Lạc Lạc nói.
“Ba bảo em chờ mà, sao ba mãi không quay lại.”
Khóe mắt bé con đã rơm rớm, Từ Thanh Phong chưa thấy trẻ con khóc bao giờ, chỉ có thể vỗ về an ủi Lạc Lạc. “Đừng sợ, ba em sẽ đến đón em sớm thôi.”
Lạc Lạc ngoan ngoãn cả buổi bây giờ lại lộ ra chút bướng bỉnh, cô bé nói.
“Không đâu, ba em bỏ em đi rồi, hôm nay em ra ngoài với chú. Có phải chú ghét em nên mới không quay lại đón em không? Ba em bỏ em rồi, có phải chú cũng không cần em nữa không?”
Nghe cô bé kể lể, Từ Thanh Phong cũng sững lại. Nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh rơi khỏi khóe mắt Lạc Lạc, đôi tay Từ Thanh Phong luống cuống, sau rồi ôm lấy cô bé vào lòng.
“Không phải đâu, bọn họ không ghét bỏ em, cũng không bỏ rơi em, bọn họ chỉ là chưa tìm thấy em thôi.”
Chiếc kẹo bông gòn trượt khỏi tay Lạc Lạc. Từ Thanh Phong dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cô bé. Hai đứa trẻ xa lạ trong khoảnh khắc đó lại ôm theo cùng một tâm tình, giữa những cơn gió lạnh lùng và dòng người xuôi ngược mà sưởi ấm cho nhau.
Từ Thanh Phong bồi cô bé đến tận giữa đêm, lúc này Lạc Lạc cả ngày mệt mỏi nên đã ngủ say trong vòng tay hắn, một người đàn ông và một thiếu niên mới chạy đến chỗ hắn. Nhìn thấy Lạc Lạc, hai người kia vui mừng ôm lấy cô bé, rối rít cảm ơn Từ Thanh Phong.
Lúc đó cậu chỉ nhíu mày, thầm nghĩ nếu như không phải hai người vô tâm, làm sao lại có thể bỏ một cô bé lang thang cả ngày ở ngoài đường. Khi đó, Lạc Lạc dụi mắt tỉnh dậy, thấy hai người đến đón mình thì vui sướng mà nở nụ cười, chạy đến ôm chầm lấy người đàn ông kia. Khoảnh khắc đó, trong lòng Từ Thanh Phong đột nhiên có chút mất mát. Cô bé vẫy vẫy tay với Từ Thanh Phong rồi trở về. Hắn đứng ở phía sau, cảm thấy ấm áp mới nhen nhóm đã rời khỏi mình, không hiểu thế nào mà lại hét lớn.
“Lạc Lạc, ngày mai anh sẽ ở đây chờ em.”
Thật buồn cười, không ngờ người bạn đầu tiên Từ Thanh Phong quen lại là một cô bé kém mình tới năm tuổi. Chỉ thấy Lạc Lạc vẫy vẫy tay về phía hắn.
“Được, ngày mai em sẽ quay lại.”
Cô bé cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Ngày hôm sau, Từ Thanh Phong chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đến nơi hẹn, đứng chờ Lạc Lạc cả buổi, sau cùng, chờ đến tối đêm cũng không thấy người xuất hiện. Không biết là vì gia đình ngăn cản, cô bé quên đường, hay bởi vì cô đã quên đi hẹn ước.
Gió lạnh thổi qua người Từ Thanh Phong, cái bóng cô độc của hắn nhìn xuống dòng sông hắt hiu. Sau cùng, chán nản mà ném hết tất cả đồ đã chuẩn bị vào trong thùng rác.
Ba bốn ngày như thế, Từ Thanh Phong đều ghé qua nhưng cô bé vẫn không xuất hiện. Hắn vẫn chờ cô bé có nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lanh lợi níu lấy vạt áo của hắn. Từ Thanh Phong vẫn không bỏ cuộc, hắn bắt đầu chủ động tìm kiếm cô bé. Quan hệ gia đình lúc đó càng lúc càng kém, Từ Thanh Phong ra ở riêng, sau khi tốt nghiệp thì đi du học. Cuối cùng năm hai mươi hai tuổi trở về kế nghiệp gia đình. Hắn leo lên từng bước, dùng sự quyết đoán lạnh lùng xử lý hết thảy các thế lực bên ngoài, khiến cho đế chế nhà họ Từ ngày một lớn mạnh, nuốt chửng cả thành phố A. Trong giới cũng bắt đầu lan truyền Từ Thanh Phong giống như một vị thần. Hắn lạnh lùng quyết đoán, hắn giỏi giang bản lĩnh. Thậm chí, Từ Thanh Phong không hề có một điểm yếu. Rất nhiều người thăm dò nhưng đều không có kết quả, hắn dường như chỉ quan tâm đến công việc, cũng chưa từng để ý tới bất kì người con gái nào. Người trong giới đồn thổi Từ Thanh Phong cấm dục, thế nhưng thực tế hắn vẫn đang chờ đợi một người, mà một lần chờ đợi này, cứ thế kéo dài tới tận mười lăm năm.