Lâm Tuyết ở trong phòng nấu ăn, tự nhiên cảm thấy hơi rùng mình, không nhịn được mà hắt xì một cái. Thầm nghĩ có lẽ là do buổi tối hôm trước mà bị nhiễm lạnh. Sau khi Lâm Tuyết về nhà, cô đã trao số tiền kia cho Tuấn Kiệt, anh vui mừng khôn xiết, vội vàng ôm lấy cô mà thề thốt sẽ dùng thời gian nhanh nhất để trả lại số tiền này. Lâm Tuyết chỉ ậm ừ gật đầu. Để giấu mọi người trong gia đình, tất cả thuốc mà bác sĩ kê cho Lâm Tuyết đều đổi lọ, ghi tên khác, chỉ khi mọi người đi ngủ thì mới uống thuốc. Bệnh tình của cô bác sĩ cũng nói nếu làm phẫu thuật thì khả năng sống sót không cao, Lâm Tuyết không muốn trở thành gánh nặng nên dứt khoát từ chối.
Cô bắc canh lên bàn, hôm nay Diệu Hoa và Thanh Trúc đều ra ngoài nên trong nhà cũng yên ắng hẳn, hai người có thể bình lặng mà dùng một bữa cơm với nhau.
“Lâm Tuyết, đều là do anh không tốt, là anh khiến em phải chịu khổ rồi.”
Tuấn Kiệt vừa dứt lời, Lâm Tuyết lại lắc đầu nói.
“Không đâu, nếu như không phải lúc nhỏ anh và chú giúp đỡ em, có khi hiện tại em đã lang thang ở nơi nào rồi.”
Bên ngoài có một trận gió thổi đến, Lâm Tuyết lại chợt nhớ đến kí ức rất nhiều năm về trước.
Lâm Tuyết nhớ rõ năm đó sau khi ba cô qua đời vì bệnh nặng, ông Quân là người duy nhất cưu mang cô. Nếu không phải có bọn họ, e Lâm Tuyết đã chết đói ở bên vệ đường. Tuấn Kiệt thấy Lâm Tuyết nhắc lại chuyện xưa, cũng đáp lại.
“Năm đó em còn đi lạc, dọa anh và ba sợ chết khiếp.”
Năm Lâm Tuyết mười một tuổi, khi đó cô mới được nhận nuôi, có một lần đi ra ngoài thì bị lạc, lúc đó trong lòng Lâm Tuyết rất hoảng sợ, còn tưởng mình lại bị bỏ rơi lần nữa. Cảm giác hai lần bị bỏ rơi khiến cô bé sụp đổ, sau rồi, Tuấn Kiệt và ông Quân đã đến đón cô. Khoảnh khắc nhìn thấy Tuấn Kiệt, tựa như ánh sáng chiếu rọi vào cuộc đời Lâm Tuyết. Có lẽ cũng từ khi đó, trong cô đã nhen nhóm thứ tình cảm không thể nói thành lời. Chỉ là, tình cảm này sẽ mãi mãi giấu ở trong lòng, sợ rằng không bao giờ có cơ hội nói ra nữa.
Hai người an tĩnh mà ngồi thưởng thức bữa cơm, lại không phát hiện ra ở bên ngoài tiểu khu đã có một chiếc xe chờ sẵn. Người trong xe đưa đôi mắt lạnh lùng quan sát hai người qua ô cửa kính, chỉ thấy Lâm Tuyết nhẹ cúi đầu, bộ dạng ngoan ngoãn dịu dàng, khác hẳn với ánh mắt kháng cự khi đối diện với hắn.
Vị chủ tịch sắc mặt càng âm trầm lên mấy phần, khiến cho lái xe cũng cảm thấy hơi chột dạ. Dường như cuộc trò chuyện của bọn họ rất vui vẻ, Lâm Tuyết cứ cười mãi không thôi. Nỗi buồn bực vô cớ lập tức len lỏi trong trái tim người đàn ông. Sau đó, Lâm Tuyết ở trong nhà đột nhiên thấy điện thoại sáng lên.
Tuấn Kiệt định đưa tay bắt lấy, lại thấy sắc mặt Lâm Tuyết tối đi, cô đã nhanh tay hơn mà rụt lại điện thoại. Bởi chỉ trong thoáng chốc, Lâm Tuyết đã kịp nhìn thấy tên người gọi. Là Từ Thanh Phong.
Trong lòng đột nhiên vang lên tiếng trống đập dồn dập, nhìn thấy Tuấn Kiệt khó hiểu nhìn mình, Lâm Tuyết không hiểu sao có chút chột dạ, cô vội vã kiếm cớ rồi chạy ra ngoài. Đóng sập cửa lại, Lâm Tuyết run run bắt máy.
“Tôi…tôi nghe.”
Đầu dây bên kia, Lâm Tuyết nghe thấy giọng nói lạnh lùng hơn cả sương tuyết.
“Tối nay, tám giờ, tôi đến đón em.”
—
Tại khách sạn, hai thân thể quấn quýt lấy nhau. Tiếng thở dốc tràn ngập trong không khí, quần áo vương vãi ở trên sàn. Tiếng hôn môi và thân thể giao triền ngày một lớn, cô gái chỉ mặc một lớp nội y mỏng manh nửa kín nửa hở đè lên người đàn ông. Trần Huy vẻ mặt tràn đầy cưng chiều, vuốt vuốt tóc cô, cánh tay nhéo mạnh vào bên eo, khiến cô gái kia kêu lên một tiếng yêu kiều. Phương Phương đánh hờ vào tay hắn, bộ dạng nũng nịu đáng yêu khiến cho Trần Huy cũng lập tức có phản ứng.
“Đáng ghét, toàn bắt nạt em.”
Trần Huy cười đê tiện, Phương Phương là tình nhân mới của hắn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, kĩ thuật cũng có thừa khiến cho Trần Huy rất hài lòng. Chẳng nói chẳng rằng Trần Huy đã xoay người, lật ngửa cô xuống dưới, đổi lại là ánh mắt hốt hoảng lúng liếng tràn ngập quyến rũ của Phương Phương. Trần Huy tách áo ngực của cô, vừa định cúi xuống, điện thoại trên bàn đã reo lên.
Thật sự là kẻ phá đám.
Trần Huy không muốn âm thanh này phá vỡ không khí, liền đưa tay định tắt nguồn, chẳng ngờ dãy số kia lại khiến Trần Huy phải chú ý. Đây nhất định là Uyển Uyển gọi tới. Gần một tuần nay, cô ta liên tục gọi điện làm phiền Trần Huy, sau khi bị Trần Huy chặn số, lại điên cuồng dùng số khác gọi lại. Lần đầu tiên Trần Huy gặp phải một món khó nhai như thế, những người trước qua lại với hắn đều rất biết điều, cũng nắm rõ nguyên tắc của hắn, Uyển Uyển này thực sự là phiền đến mức khiến người ta chán ghét.
Trần Huy cau mày, dứt khoát tắt điện thoại.
Thế nhưng chuông vẫn tiếp tục reo. Trần Huy biết chỉ cần bản thân bắt máy, sẽ nghe thấy Uyển Uyển khóc lóc van xin hắn quay lại. Lúc đầu hắn còn có thể kiên nhẫn khuyên bảo cô một hai câu, nói mình là tên xấu xa, cô không cần nhớ thương hắn nữa, sau rồi kiên nhẫn cũng mất sạch. Trần Huy chỉ cảm thấy bản thân đen đủi, xem ra lần sau có muốn hái hoa cũng phải chọn đóa hoa nào sòng phẳng một chút.
Điện thoại bị tắt lần nữa, Trần Huy dứt khoát định tắt nguồn, tin nhắn đã nảy lên liên hồi.
Tiếng “Ting!” “Ting!” dồn dập.
Vừa lướt qua nội dung, sắc mặt Trần Huy đã tái mét.
Sau đó, tin nhắn bắt đầu điên cuồng gửi đến, nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Trần Huy, Phương Phương cũng tò mò, cô ngỏng đầu dậy mà hỏi.
“Ai vậy anh?”
Cánh tay vít lấy cổ Trần Huy, định tiếp tục việc còn dang dở, lại thấy hắn mạnh mẽ gạt tay cô ra. Trần Huy không kịp nói năng gì, vẻ mặt giống như cực kỳ tức giận. “Aiss, chết tiệt!” Chỉ nghe thấy Trần Huy chửi đổng một tiếng, sau đó không nói không rằng vơ lấy quần áo, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng, để lại Phương Phương lõa thể ngây ngốc ở trên giường.
Trần Huy lao đi như cơn gió, hắn vừa bấm thang máy đi xuống, vừa gọi lại vào số điện thoại kia nhưng không ai bắt máy. Lúc này, chiếc xe ở bên dưới đã chờ sẵn, Trần Huy chui vào trong xe, mặc kệ bộ dạng nhếch nhác của mình mà ra lệnh cho tài xế lái đến khu Đông.
Trong màn hình nhấp nháy hiển thị mấy tin nhắn gần nhất, đó là tin nhắn hình ảnh, bức ảnh tự sướng được gửi đến từ một số máy lạ. Trong ảnh, cô gái đứng trên sân thượng của tòa nhà, hai chân duỗi ra ngoài lan can, dường như có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Tin nhắn cuối cùng lại sáng lên.
“Anh Huy, em sẽ không làm phiền anh nữa, em sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh. - Uyển Uyển.”