Bên dưới trung tâm thương mại của thành phố A đã vây chật kín người. Bọn họ không ngừng nhìn lên cao mà chỉ trỏ, chỉ thấy trong bóng tối, một thân ảnh nho nhỏ đang đứng ở rìa lan can, mái tóc dài và chiếc váy trắng bay phần phật trong gió. Có không ít người hoảng hốt kêu lên, lại có người lấy điện thoại ra chụp, xe cộ qua lại cũng đứng ngóng lên, phút chốc đã khiến cho giao thông của khu phố bị tắc nghẽn.

“A lô, cảnh sát đúng không? Ở đây đang có một người muốn nhảy lầu.”

“Đúng vậy, các anh đến nhanh nhanh giùm cái.”

Lúc này, chiếc xe của Trần Huy cũng lao vun vút đến trung tâm thương mại. Các mặt báo cũng tràn ngập tin tức.

8:00

Lâm Tuyết lấy cớ ra ngoài rồi bảo Tuấn Kiệt ngủ trước. Khi cô đến đường lớn, đã thấy chiếc xe của Từ Thanh Phong đậu ở bên đường. Cửa kính vừa kéo xuống, Từ Thanh Phong sắc mặt âm trầm như pho tượng thần hiện ra trước mặt Lâm Tuyết, dùng giọng nói lạnh lùng ra lệnh cho cô.

“Lên xe đi!”

Lâm Tuyết không dám trái lệnh anh, chỉ mở cửa rồi bước vào. Tài xế lại hỏi.

“Chủ tịch, ngài muốn ghé nơi nào?”

Từ Thanh Phong vốn định đưa Lâm Tuyết chạy thẳng đến biệt thự, nhưng tin tức trên báo khiến hắn phải chú ý. Mạng xã hội tràn ngập hình ảnh một cô gái đang đứng trên sân thượng của trung tâm thương mại. Mà đây chính là trung tâm thương mại của Từ gia. Kéo xuống bên dưới, bình luận cũng nhảy như điên.

“Nghe nói cô gái kia là nhân viên của công ty đó nha, sao tự nhiên nửa đêm lại chạy đến sân thượng vậy?”

Có người trả lời bình luận: “Nửa đêm lên sân thượng còn có thể làm gì, chẳng lẽ là lên hóng gió.”

“Ôi trời, không lẽ công ty ức hiếp nhân viên, người ta mới đứng lên phản kháng?”

“Nghe nói đãi ngộ ở DC tốt lắm mà, người muốn xin vào còn không kịp.”

“Mấy chuyện đấu đá của giới tài phiệt các người biết được chắc?”

“Cô gái trẻ ơi đừng dại dột!”

Chỉ trong thoáng chốc, bài viết này đã bùng nổ lượt bình luận và tương tác, tốc độ lan truyền tin thật chóng mặt. Nhìn thấy sắc mặt Từ Thanh Phong đen lại, Lâm Tuyết cũng không dám làm ra hành động gì. Chỉ thấy anh gọi đi đâu đó, phân phó giới truyền thông dập tắt mấy topic ở trên mạng. Sau đó khuôn mặt không biểu hiện nhưng có thể thấy đang kìm chế tức giận. Sớm đã căn dặn tên Trần Huy kia đừng có làm bừa, cuối cùng vẫn gây nên cơ sự này. Từ Thanh Phong bóp trán, sau đó phân phó cho tài xế lái xe thẳng đến trung tâm thương mại.

Trần Huy cuống cuồng xuống xe, sau đó tách đám người mà chạy thẳng lên sân thượng. Cảnh sát cũng đã ập đến, còi xe hú vang cả một góc đường. Lúc Trần Huy leo lên, hắn gần như sắp tắt thở, cả cuộc đời hắn ăn chơi nhàn nhã, đã bao giờ phải chạy trối chết như thế này đâu. Nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh quay về phía mình, Trần Huy kìm chế hơi thở, hổn hển hai ba bước tiến về phía cô gái.

“Uyển Uyển, anh tới rồi đây, em đừng có làm chuyện dại dột.”

Nghe thấy giọng nói của người vừa mới đến, cô gái kia mới quay lại, quả nhiên là Uyển Uyển. Lâu ngày không gặp, trông cô ta càng hốc hác, đứng trong bóng đêm tựa như du hồn, khuôn mắt vô thần nhìn về phía Trần Huy.

“Anh đến rồi sao?”

Trần Huy không dám kích động Uyển Uyển, vừa ngon ngọt dỗ dành, vừa tiến về phía cô.

“Đúng rồi, Uyển Uyển, anh tới thăm em, nghe anh, qua đây đi.”

Trần Huy đưa tay về phía Uyển Uyển, vừa tiến lên một bước, lại thấy cô cảnh cáo.

“Không anh đừng có lại đây.”

Thấy cô lùi một bước về phía sau, Trần Huy càng hoảng sợ, bước chân cũng đóng đinh trên mặt đất, vội vã nói.

“Được được, anh không tiến thêm nữa, em vạn lần đừng làm bừa.”

Gió trên sân thượng rất lớn, Uyển Uyển bị thổi cho nghiêng ngả, tưởng chừng có thể rớt xuống bất cứ lúc nào. Cảnh sát cũng đã ập tới, nhanh chóng vây quanh sân thượng. Bọn họ nhìn thấy hai người đứng trên sân thượng, mấy cảnh sát tản ra, muốn để Trần Huy trước tiên dùng lời lẽ khuyên nhủ Uyển Uyển. Chỉ thấy cô liếc về phía hắn, giọng nói mang theo ấm ức.

“Tại sao anh không nghe điện thoại của em?”

Trần Huy vò vò đầu, tìm một cái cớ mà lấp liếm.

“Anh bận mà, Uyển Uyển, nghe anh, quay lại đây đi.”

Cô gái kia lắc lắc đầu, lúc này, cảnh sát đã có thể cơ bản xác định đây là một vụ lùm xùm tình ái. Trần Huy thật là tức chết, nhưng cũng không dám vọng động, chỉ dùng hết sức khuyên cô đi xuống khỏi lan can. Xe của Từ Thanh Phong cũng đã ghé tới nơi, hắn dắt theo Lâm Tuyết đi thẳng lên sân thượng. Nhìn thấy cô gái kia, Lâm Tuyết có chút quen mắt. Đây chẳng phải là cô gái lễ tân đã dẫn cô vào tòa nhà hôm đó sao.

Thấy bạn thân chí cốt tới, Trần Huy như gặp được cứu tinh, vội vã chạy tới bên cạnh Từ Thanh Phong, chỉ nghe thấy giọng nói đè nén đến cực thấp của Từ Thanh Phong.

“Không phải tôi đã cảnh cáo cậu rồi sao, giờ thì hay chưa, dẫn lửa tự thiêu mình.”

Trần Huy rối rắm đến vò đầu bứt tai.

“Tôi đâu có nghĩ cô ta lại điên đến mức này.”

Uyển Uyển thực sự là cô gái điên khùng nhất Trần Huy từng gặp, sớm biết cô ta như thế này, trước đó đã không dây vào làm gì. Bên này, Uyển Uyển vẫn dứt khoát không chịu xuống, đám đông quây kín trung tâm thương mại càng lúc càng nhiều. Từ Thanh Phong nói.

“Tôi đã phong tỏa tin tức trên mặt báo rồi, cậu liệu hồn mà khuyên nhủ cô ta.”

Nếu như trung tâm thương mại có người tự tử, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của DC và việc kinh doanh của công ty, trước mắt chỉ có thể tạm thời dập tin tức trên mạng, cố hết sức để ngăn cản Uyển Uyển nhảy xuống. Trần Huy lại nói.

“Uyển Uyển, anh biết là anh sai, anh không nên không để ý tới em. Em xuống đây đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”

Uyển Uyển vẫn ngoan cố. “Không, anh đang lừa em đúng không? Em gọi cho anh bao nhiêu cuộc, anh đều không để ý, anh có người khác rồi, anh không cần em nữa.”

Lâm Tuyết đứng bên cạnh cũng nghe ra được một hai, lại nhìn thấy Trần Huy, đây chẳng phải người hôm đó giúp cô liên hệ với Từ Thanh Phong hay sao, không ngờ lại là một tên phụ bạc, lừa gạt con gái nhà lành. Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tuyết nhìn mình, Trần Huy cũng rất khổ tâm, hắn thực sự là oan quá mà.

“Anh không có, Uyển Uyển, em nghe anh giải thích được không?”

Cảnh sát bên cạnh đã thầm thì vào tai bọn họ, nói rằng không được kích động Uyển Uyển, trước mắt cứ dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành cô ta. Trần Huy chỉ có thể hết sức khuyên nhủ. Lại thấy Từ Thanh Phong ra hiệu cho một đám người tiếp cận từ hông của tòa nhà, bọn họ leo từ cửa thoát hiểm, hai ba tốp cố gắng tiến gần tới chỗ Uyển Uyển.

“Vậy anh hứa đi, hứa sẽ không bỏ rơi em, không để em một mình.”

Uyển Uyển nghe thấy Trần Huy nói thì đưa ra điều kiện. Nhưng Trần Huy nào có phải kẻ ngu, hắn làm sao có thể treo cổ chết trên một cái cây chứ. Lãng tử như hắn đã đi qua ngàn bụi hoa, cuối cùng lại có ngày bị gai hoa hồng đâm trúng.

“Anh…”

Nhìn thấy vẻ lưỡng lự của Trần Huy, Uyển Uyển càng chết tâm, giống như muốn dứt khoát nhảy về phía sau. Cô hét lớn.

“Trần Huy, anh là đồ tồi, anh là tên phụ bạc, được, vậy tôi sẽ nhảy xuống, để hôm nay một xác hai mạng.”

Thấy Uyển Uyển đột nhiên kích động, những người xung quanh cũng hoảng hồn, Từ Thanh Phong cũng đá vào chân hắn, ra hiệu cho hắn đồng ý với Uyển Uyển. Mặc kệ là điều kiện gì, chỉ cần cô ta không phát điên nhảy xuống là được. Trần Huy chần chừ mất một phút, đã khiến cho Uyển Uyển quyết tâm, mà nghe đến một xác hai mạng thì đến cả Trần Huy càng hoảng hồn, hắn chỉ kịp nói.

“Chờ đã….”

Bên kia Uyển Uyển nở nụ cười nhợt nhạt, cô nói: “Muộn rồi.”

Sau đó không nói không rằng mà ngã về phía sau.