Thấy cái bóng trên sân thượng lảo đảo về sau, bên dưới đã có vài tiếng hét. Trần Huy vẻ mặt tái xám, vội vàng lao về phía trước hét lớn. “Đừng…”

Chỉ thấy cái bóng của Uyển Uyển đổ về sau, cũng đúng lúc này, đám người phục kích ở cửa thoát hiểm kịp thời lao tới, hai ba người vội túm lấy tay chân của Uyển Uyển, kịp thời kéo cô ta lại trước khi rơi khỏi sân thượng. Bên dưới lại nghe thấy mấy tiếng hít thở liên hồi, người đứng xem đều sợ đến mất mật, điện thoại lách tách chụp không ngừng.

“Buông ra, buông tôi ra!”

Uyển Uyển vẫn còn dãy dụa hồi lâu, nhưng sức lực của cô ta không đọ lại được mấy cảnh vệ chuyên nghiệp được huấn luyện, phút chốc đã được lôi lên. Trần Huy lúc này đã chạy đến, sợ cô ta tiếp tục làm bừa mà ôm lấy Uyển Uyển. Cả người của Uyển Uyển lạnh toát, không ngừng đấm đá lên người Trần Huy, sau rồi bật khóc nức nở.

“Anh tồi lắm, anh là đồ tồi.”

Trần Huy chỉ có thể vỗ về cô nàng.

“Đúng đúng, anh là đồ tồi, anh xin lỗi.”

Lúc này đây, tình hình cơ bản đã được kiểm soát, bọn họ mau chóng đưa Uyển Uyển xuống dưới lầu. Uyển Uyển vẫn còn trong trạng thái kích động, cho nên cảnh sát đề nghị Trần Huy ở cùng với cô một thời gian, tránh cho cô tiếp tục nghĩ quẩn.

Sau khi cảm ơn cảnh sát và giải tán hết người ở dưới trung tâm thương mại, tất cả hình ảnh hay tin tức liên quan đều bị Từ Thanh Phong dùng thế lực của mình xóa sạch. Lúc đưa Uyển Uyển lên xe, anh còn cảnh cáo Trần Huy. “Liệu mà xử lý tốt việc của cậu.”

Trần Huy gãi đầu, không ngừng thề thốt rồi mới ôm theo Uyển Uyển rời đi.

Sau đó, xe của Từ Thanh Phong cũng đưa hắn và Lâm Tuyết về biệt thự. Trở về đã là gần nửa đêm, sự việc lùm xùm hôm nay khiến tâm trạng của Từ Thanh Phong có chút không vui, Từ Thanh Phong cho quản gia lui hết về một bên, kéo Lâm Tuyết đi thẳng vào trong phòng. Lực tay của hắn có chút mạnh, Lâm Tuyết không dám giãy dụa, mặc cho người kia kéo cô vào căn phòng ngủ quen thuộc.

Mùi tinh dầu và khung cảnh giường chiếu nhắc nhở Lâm Tuyết về sự kiện hôm trước, cô vô thức mà lùi về sau một bước, nhìn thấy biểu hiện này, Từ Thanh Phong càng không vui, hắn nhíu mày.

“Sợ sao?”

Lâm Tuyết ấp úng không đáp, lại thấy Từ Thanh Phong chẳng nói chẳng rằng kéo cô, đè lâm Tuyết lên giường. Sau đó cúi xuống hôn lấy Lâm Tuyết, cánh tay không an phận lại lần mò tới bên người, nhanh chóng tách ra hàng cúc áo đầu tiên. Lâm Tuyết cực kỳ hoảng sợ, cũng không có chuẩn bị trước, cô ẩn ẩn cảm thấy Từ Thanh Phong có chút tức giận, nhưng lại không biết hắn tức giận ở điểm nào.

Trong hợp đồng ghi rõ, Lâm Tuyết phải có mặt khi Từ Thanh Phong yêu cầu, cho dù là bất cứ nơi nào, bất cứ đâu, đổi lại, cô sẽ nhận được một khoản tiền không nhỏ. Lâm Tuyết nhẫn nhịn cảm giác bàn tay kia sờ mó trên cơ thể, cắn môi chịu đựng. Biểu tình này càng khiến Từ Thanh Phong khó chịu hơn.

Hôm nay tan làm, hắn vốn dĩ muốn ghé qua nhìn thử cô một chút, không ngờ lại bắt gặp tình cảnh Lâm Tuyết vui vẻ ngồi ăn uống cùng với Tuấn Kiệt. Rõ ràng trước mặt mình luôn tỏ ra kháng cự sợ hãi, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, nhưng trước mặt người kia lại ngoan ngoãn nghe lời. Từ Thanh Phong trước nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đột nhiên trong khoảnh khắc đó lại cảm thấy bản thân rất thất bại.

Ban đầu chỉ muốn tìm một món đồ chơi, chiếm được thân thể Lâm Tuyết rồi, lại tham lam muốn chiếm được cả ánh mắt của cô, nụ cười của cô. Chim sẻ nhỏ của hắn chỉ được nhìn hắn, mỉm cười với hắn, Từ Thanh Phong không thể dung được bất cứ hình ảnh người đàn ông nào trong mắt cô. Tâm tình vốn đã không vui vẻ, lại bị sự việc của Trần Huy chọc tức, vì thế mà động tác cũng thô lỗ, không còn dịu dàng như đêm đầu tiên kia.

Hai cánh tay của Lâm Tuyết bị kéo lên đỉnh đầu, bàn tay to lớn của người đàn ông khóa chặt, không cho cô giãy dụa, hắn như mãnh thú mà cắn xé Lâm Tuyết, cần cổ và xương quai xanh đầy những dấu vết xanh tím. Lâm Tuyết hoảng hốt nói.

“Xin đừng…”

Những nơi kia rất dễ lộ ra, Lâm Tuyết không muốn để người ngoài phát hiện, chỉ có thể cầu xin hắn dừng lại. Từ Thanh Phong vẫn không ngừng, bàn tay to lớn không ngừng xoa nắn thân thể thiếu nữ, tựa như đang chơi đùa ở trong tay. Đôi gò bồng đảo bị hắn nắn bóp như nhào bột, lại tức giận mà hung hăng cắn một cái.

Cơ thể Lâm Tuyết run run, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.

Vẫn là kháng cự, tới khi nào thì cô mới có thể chấp nhận hắn, ngoan ngoãn nhìn về phía hắn.

Từ Thanh Phong tâm trạng không vui, giống như muốn phát tiết hết tất cả bực bội trên người Lâm Tuyết. Hắn nắm lấy gò má của cô, bắt ép cô phải nhìn về phía mình. Sau đó từng cái hôn rơi xuống, điên cuồng chiếm lấy Lâm Tuyết, muốn dung hòa cô và bản thân mình làm một.

Tiếng rên rỉ nức nở truyền ra từ trong phòng ngủ, Lâm Tuyết chỉ có thể cắn chặt răng, phó mặc cho người đàn ông không ngừng đòi hỏi, ra vào trong cơ thể mình.

Đợi đến khi cơn kích tình qua đi, chỉ thấy người đàn ông ôm lấy cô, Lâm Tuyết trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai. “Lâm Tuyết, em là của tôi, chỉ của một mình tôi.”

Như cũ, Lâm Tuyết tỉnh lại vào ban mai của ngày hôm sau, lần này Từ Thanh Phong thô lỗ, cũng không chủ động nới lỏng cho Lâm Tuyết nên lúc cô tỉnh dậy cảm thấy đau đớn dị thường. Từ Thanh Phong cũng chưa tỉnh, phần ngực để trần nằm bên cạnh Lâm Tuyết, cánh tay vòng qua ôm lấy cô, cử động của Lâm Tuyết khiến hắn mở mắt.

“Dậy rồi sao?”

Âm thanh trầm khàn từ tính vang lên bên tai Lâm Tuyết, Lâm Tuyết gật gật đầu, theo bản năng muốn kéo quần áo che lại thân thể. Từ Thanh Phong lại nói.

“Để tôi giúp em!”

Lâm Tuyết lùi về phía sau, lắc đầu nói.

“Không…không cần, tôi có thể tự làm.”

Dứt lời, chẳng quản đau đớn ở trên người, Lâm Tuyết đã tự đứng dậy mặc quần áo. Từ Thanh Phong theo bản năng rút ra một điếu thuốc, hắn rung chuông ở đầu giường, ngay lập tức, quản gia và hai người hầu gái đã bước vào, cúi đầu chờ lệnh.

“Giúp cô ấy tắm rửa.”

Lâm Tuyết định xua tay nói không cần, lại nghe thấy tiếng nói có chút uy hiếp của Từ Thanh Phong.

“Tôi không thích bị người ta từ chối hai lần đâu.”

Lâm Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn để cho hai hầu gái đưa mình đến phòng tắm. Y phục đều được chuẩn bị trước rồi. Từ Thanh Phong cũng rời giường đi xuống tầng một ăn sáng. Hắn chậm rãi mở điện thoại lướt tin tức, toàn bộ sự việc ngày hôm qua đã biến mất không chút tăm tích, những người chứng kiến cũng được nhân viên trong công ty dùng tiền bịt miệng. Đợi đến khi Từ Thanh Phong uống xong cà phê, Lâm Tuyết cũng đã tẩy rửa xong, mặc bộ y phục mới bước ra ngoài.

Nhìn thấy cô bước xuống, Từ Thanh Phong không nhịn được mà tán thưởng.

“Hợp với em lắm.”

Đây là lần đầu tiên có người khen ngợi Lâm Tuyết, cô hơi thẹn thùng. Chiếc váy lụa kia có màu hồng phớt, tôn lên được nước da trắng nõn của Lâm Tuyết. Cho dù không trang điểm nhưng cô vẫn có một vẻ xinh đẹp động lòng người. Từ Thanh Phong ra hiệu cho Lâm Tuyết ngồi xuống đối diện mình. Quản gia bên cạnh cũng ngạc nhiên, không khỏi nhìn Lâm Tuyết nhiều hơn hai cái, cô gái này vậy mà còn có diễm phúc ngồi ăn chung với Từ Thanh Phong. Phải biết từ nhỏ tới giờ Từ Thanh Phong tính tình rất khó hầu hạ, sau khi lớn lên thì luôn độc hành, ngay cả Từ lão gia và Từ phu nhân cũng ít khi dùng bữa chung. Lâm Tuyết chỉ là người tình mà được nhận ưu ái không nhỏ, thật khiến người ta phải nhìn cô bằng con mắt khác.

“Ăn đi, tôi biết em đói.”

Nghe thấy Từ Thanh Phong nói vậy, Lâm Tuyết định phản đối, nhưng bụng nhỏ của cô đã phản chủ mà kêu lên hai tiếng. Lâm Tuyết vẻ mặt ngượng ngùng cúi mặt, đổi lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Từ Thanh Phong.

Lại nghe thấy hắn nói.

“Ăn nhanh lên, sau đó tôi sẽ đưa em đi làm.”

Lâm Tuyết nghe thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, cô còn chưa hiểu hết ý tứ trong lời nói của hắn.

“Ngài Phong, ý ngài…là sao ạ?”

Từ Thanh Phong đẩy đồ ăn về phía cô, chống cằm nói.

“Đừng gọi tôi là ngài nữa, từ nay, em có thể gọi tôi là Thanh Phong, anh yêu, hoặc bất cứ cái tên nào em thích.”

Sau khi giúp Lâm Tuyết cắt miếng bít tết, nhìn thấy vẻ mặt còn chưa hết ngạc nhiên của cô, Từ Thanh Phong lại cất lời.

“Từ hôm nay, em sẽ đến DC làm việc, em sẽ là trợ lý riêng của tôi.”