Từ Thanh Phong không phải người thích nói đùa. Khi Lâm Tuyết còn chưa kịp hết bất ngờ thì đã thấy hắn thay đồ, ra hiệu cho cô lên xe.
“Nhưng mà…nhưng mà tôi…”
Trong hợp đồng chỉ nói đến điều khoản ngủ chung, chứ không có điều khoản Lâm Tuyết sẽ làm việc cho Từ Thanh Phong. Thế nhưng, đây cũng là một cơ hội tốt, thậm chí là cơ hội Lâm Tuyết ao ước ngàn năm cũng không có được. DC là nơi nào, đây là tập đoàn đầu ngành, bao nhiêu người muốn xin vào còn không được. Lại nói, bằng cấp và chuyên môn của Lâm Tuyết đều không phải tốt nhất, khi ra trường cô cũng đã nộp hồ sơ rất nhiều nơi nhưng đều bị từ chối, có thể thấy cơ hội vào tập đoàn như DC làm việc là quá xa vời.
“Tôi biết em làm được.”
Từ Thanh Phong nói ngắn gọn, cũng không định giải thích gì thêm.
Hắn biết Lâm Tuyết sẽ không phản đối, trước mắt, cô cần rất nhiều tiền để trả nợ. So với việc dùng thân thể trả nợ, bản thân Lâm Tuyết cũng mong mỏi tìm được một công việc chính quy. Phần về Từ Thanh Phong, hắn cho rằng chỉ cần để Lâm Tuyết ở bên cạnh mình, vậy cũng khỏi cần lo ánh mắt cô sẽ đặt trên người tên Tuấn Kiệt kia nữa.
Cứ thế hai người mỗi người một tính toán riêng, cho đến khi Lâm Tuyết gật đầu đồng ý.
–
Chiều hôm đó, phòng nhân sự của DC tiếp nhận một trường hợp đặc biệt, nghe nói vị kia là thư ký do đích thân chủ tịch bổ nhiệm. Lâm Tuyết muốn xin Từ Thanh Phong một chút thời gian rồi mới tiếp nhận vị trí mới, Từ Thanh Phong cũng hài lòng mà đồng ý.
Lúc cô báo tin có việc làm mới với Tuấn Kiệt, anh có chút không tin nổi.
“Thật sao? Em được nhận vào DC á?”
Tập đoàn DC có ảnh hưởng rất lớn, có thể nói là không ai không biết. Thấy Lâm Tuyết được vào nơi tốt như vậy, Tuấn Kiệt cũng cảm thấy vui mừng thay cô. Lâm Tuyết suy đi nghĩ lại một hồi, vẫn cảm thấy vào nơi đó tốt hơn đi làm thêm ở ngoài tiệm, hoặc là đến quán bar. Cô nói.
“Bên đó lương cao hơn, chắc là có thể giúp anh mau chóng trả được nợ.”
Tuấn Kiệt ôm chầm lấy Lâm Tuyết, khóe mắt tươi cười.
“Ôi trời, em đúng là phúc tinh của anh mà.”
Lâm Tuyết cụp mắt không đáp, nếu như để Tuấn Kiệt biết được cô đã làm gì, không biết anh có dùng ánh mắt này nhìn cô nữa không. Từ lúc qua lại với Từ Thanh Phong, Lâm Tuyết rất ngại đụng chạm với người khác, cô vội né khỏi cái ôm của Tuấn Kiệt, cười nói.
“Em nói sẽ giúp anh mà, chúng ta là người một nhà.”
Tuấn Kiệt còn bận vui mừng nên không để ý đến thái độ khác thường của cô. Sau đó, Lâm Tuyết có công việc mới, Tuấn Kiệt cũng bắt đầu đi làm lại.
Mà lúc này, Trần Huy là người khốn khổ nhất. Sau khi đưa Uyển Uyển trở về, hắn mới biết cô đã có thai hai tháng rồi. Tin tức đó giống như sấm sét đánh bên tai hắn, lần này thì đúng là dẫn lửa tự thiêu thật rồi.
Hắn đưa Uyển Uyển đi khám, xác thực cô đang mang bầu, tựa như bị sấm sét đánh giữa trời quang, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể sắp xếp Uyển Uyển ở tạm biệt thự ngoài ngoại ô của hắn. Giờ người ta cũng mang thai con mình rồi, sao có thể để người ta chui rúc trong căn nhà thuê như trước. Hắn còn chưa biết xử lý ra sao, lại có một tin tức chấn động khác ập đến.
“Không xong rồi, không xong rồi, thật sự là đại nạn của tôi đến rồi.”
Nhìn thấy sát thủ tình trường lúc này cũng vò đầu bứt tai, bộ dạng chán nản, Từ Thanh Phong chỉ cười nhạt một tiếng. Trần Huy hối hận đến xanh cả ruột, sớm biết vậy đã không dây dưa với Uyển Uyển kia, hoặc là dứt khoát nghe lời Từ Thanh Phong cho rồi.
“Giờ cậu tính sao?”
“Chủ tịch Từ đừng hỏi tôi nữa, tôi cũng không biết phải tính sao đây?”
Mấy hôm nay Trần Huy suy nghĩ đến bạc cả tóc. Lại thấy Từ Thanh Phong cảnh cáo.
“Nghe nói tiểu thư Ngôn gia cũng sắp về rồi, cậu cứ liệu hồn.”
Ngôn Gia Tuệ, tiểu thư của Ngôn gia, cũng chính là vị hôn thê của Trần Huy. Chẳng qua, cả cô và hắn đều không thực sự để tâm vào hôn sự này. Hôn nhân trong giới thượng lưu đều là thuận mua vừa bán, có mấy ai đến với nhau vì tình cảm.
Có điều, Ngôn Gia Tuệ mặc dù không yêu Trần Huy, nhưng cô nàng cá tính rất đặc biệt, hai người bọn họ đã thống nhất nếu như nhất định phải kết hôn, vậy sẽ không quan tâm trăng hoa quá khứ của người trước. Nhưng chỉ cần để cô phát hiện ra Trần Huy có đóa hoa nào còn chưa xử lý, mèo mả gà đồng sau lưng Ngôn Giai Tuệ, cô nhất định sẽ không để yên.
Hai người này thực ra cũng không phải không quen biết mà đã chơi với nhau từ lúc bé, tính tình của Ngôn Giai Tuệ Trần Huy không phải không hiểu. Cô chính là một bà chằn chính hiệu. Cũng chỉ có một mình Ngôn Giai Tuệ mới có thể trị được Trần Huy.
“Đừng có nhắc nữa, tôi biết cô ta sắp về rồi.”
Trần Huy chán nản nói. Lại không nghĩ tới phía lễ tân có cuộc gọi đến, Từ Thanh Phong bấm nút nhận, lễ tân bên kia gấp gáp nói.
“Chủ tịch, có cô Ngôn muốn gặp ngài.”
Bởi vì Từ Thanh Phong để loa ngoài, Trần Huy đang nằm trên ghế cũng nghe thấy, hắn vội vàng bật dậy như cái lò xo. Cô Ngôn nào, thành phố này họ Ngôn rất hiếm, người có quen biết với Từ chủ tịch cũng chỉ có một mình Ngôn Giai Tuệ chằn tinh kia thôi.
“Này, không phải là cô ta đấy chứ, không phải nói ba ngày nữa Ngôn Giai Tuệ mới về nước sao?”
Vẻ mặt của Trần Huy hốt hoảng như nhìn thấy quỷ, lễ tân bên kia lại nói.
“Chủ tịch, Ngôn tiểu thư nói là khách quen của ngài nên đã tự lên lầu rồi, chúng tôi không thể cản được, có lẽ cũng đã sắp đến nơi rồi.”
Nghe thấy thế, sắc mặt Trần Huy càng tái nhợt, chỉ muốn tìm cái lỗ đến trốn đi, thế nhưng đã muộn rồi. Khoảng cách lúc này chỉ còn mười bước, năm bước, ba bước.
Trần Huy thầm than một tiếng chết tiệt, bên ngoài đã vang lên tiếng cửa thang máy mở ra “ting!” một tiếng, giày cao gót chạm lên nền đá hoa cương, cộp cộp từng bước tiến về bên này.