Lâm Tuyết hơi sững người, bên kia thấy cô im lặng thì vang lên một tràng chửi mắng: “Đến hạn không mang tiền đến thì đừng có trách, tụi tao không để yên cho mày đâu!”
Lâm Tuyết nhớ lại dáng vẻ của Tuấn Kiệt khi nãy, cùng với cuộc điện thoại này, e rằng dự án mới của Tuấn Kiệt cũng không mấy suôn sẻ. Lâm Tuyết không muốn để Tuấn Kiệt biết người gọi đến là ai, liền hạ thấp giọng. “Anh ấy…nợ các người bao nhiêu?”
“Ai vậy em?” - Tiếng nói của Tuấn Kiệt từ phòng bếp vọng lại, Lâm Tuyết có hơi chột dạ, vội vàng tắt máy.
“Gọi nhầm máy thôi anh!”
Cô gác điện thoại lên bàn, thế nhưng trước khi gác máy, cô vẫn nghe thấy con số mà bên kia nói. Năm tỷ. Con số quá lớn đối với bọn họ, e rằng làm cả đời cũng không đủ để trả nợ.
Tối hôm đó, Lâm Tuyết trằn trọc trên giường, những năm qua để phòng thân, Lâm Tuyết vẫn còn một khoản tiết kiệm nho nhỏ, không ít không nhiều, chỉ bằng một phần mười con số năm tỷ kia.
Suy nghĩ quay cuồng cuốn cô vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, thấy Lâm Tuyết hai mắt trũng sâu mệt mỏi, bạn cùng làm của cô Quách Giang không nhịn được mà hỏi han.
“Hôm qua ngủ không ngon sao?”
Lâm Tuyết gật đầu một cái lấy lệ. Cửa hàng hôm nay không đông khách nên hai người có dịp tán gẫu.
“Quách Giang, cậu nói xem, có cách nào kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn không?”
Quách Giang thấy Lâm Tuyết đột nhiên hỏi vậy thì cũng hơi ngẩn người. Hoàn cảnh của Lâm Tuyết cô cũng nắm được một hai, liền dùng tay nâng mặt cô lên, ánh mắt có chút nguy hiểm.
“Cách thì cũng có đấy, có điều…phải xem cậu có chịu làm hay không?”
Quách Giang đã chơi với Lâm Tuyết một thời gian, cũng hiểu tính tình của cô, còn có khó khăn về mặt tài chính của Lâm Tuyết. Thực ra ngoài thời gian ở cửa hàng tiện lợi, Quách Giang còn làm thêm ở một quán bar. Nhưng nhìn kiểu người ngây thơ như Lâm Tuyết, cô nghĩ Lâm Tuyết sẽ không ủng hộ, nên bình thường cũng không chia sẻ.
Thấy Lâm Tuyết nhíu mày nhìn mình, Quách Giang ra vẻ thần bí nói. “Nếu cậu muốn biết, tối nay sau khi tan ca tới gặp mình.”
Lâm Tuyết thấy bạn cùng làm ra vẻ thần bí thì cũng có chút khó hiểu, nhưng hiện tại chỉ cần là có thể kiếm ra tiền, nặng nhọc gì Lâm Tuyết cũng không chê. Tối đó Lâm Tuyết đến thật, cô đứng đợi bạn cùng làm ở ngã ba, nhìn thấy Lâm Tuyết, Quách Giang từ phía xa vẫy tay.
“Bên này! Bên này!”
Đối diện cửa hàng tiện lợi của bọn họ là một quán bar Vevezuela rất nổi tiếng. Lâm Tuyết bình thường trước khi kết ca có thể nhìn thấy rất nhiều nam thanh nữ tú bước vào nơi này. Quán kinh doanh khá tốt, cũng được lòng các đại gia lớn, vây quanh cửa hầu như đều là xe sang.
Thấy Quách Giang ăn mặc mát mẻ hơn thường ngày, cẳng chân và vai đều lộ ra sau lớp váy hai dây, Lâm Tuyết đã đoán ra cô bạn muốn làm gì. Thế nhưng lúc này hối hận thì có hơi muộn, Quách Giang thấy Lâm Tuyết ăn mặc đúng chuẩn “gái ngoan” thì lắc đầu:
“Bà cô của tôi ơi, cậu có phải là học sinh cấp ba đâu mà hết ca rồi còn mặc áo trắng quần dài vậy, phải biết tận hưởng chứ?”
Vừa nói, Quách Giang vừa kéo tay Lâm Tuyết vào bên trong. Phần vì chưa bao giờ tới những nơi như thế này, phần vì cảm thấy không phù hợp, Lâm Tuyết vội vàng từ chối. “Quách Giang, mình thấy không ổn lắm, hay là mình về trước!”
Quách Giang đã đoán trước được phản ứng của Lâm Tuyết, liền nở nụ cười. “Không phải cậu nói muốn kiếm được tiền trong thời gian ngắn ư? Ở đây một giờ có thể kiếm được năm trăm ngàn, bằng cả ngày cậu chui rúc trong cái cửa hàng tiện lợi kia đấy!”
Số tiền chênh lệch kia quả thực có chút hấp dẫn, nhưng Lâm Tuyết vẫn cự nự: “Nhưng..”
“Yên tâm, nơi đây không giống như cậu nghĩ đâu, chủ yếu là phục vụ khách uống rượu. Mình còn có thể hại cậu sao?”
Vẻ mặt của Lâm Tuyết có chút khó xử. Quách Giang vẫn hết sức lôi kéo, cuối cùng Lâm Tuyết nghĩ tới con số năm tỷ kia, chỉ đành theo cô vào trong. Nếu như cảm thấy không ổn, Lâm Tuyết sẽ rời khỏi ngay lập tức.
Nghĩ như thế, Lâm Tuyết cảm thấy an tâm hơn.
Vừa bước vào, tiếng nhạc xập xình khiến Lâm Tuyết hơi choáng váng. Khắp nơi là mùi rượu bia, những “tiếp viên” mặc váy ngắn mỏng tanh đang dạo quanh các bàn rượu. Trên sàn là mười vũ công đang nhảy theo điệu nhạc, lúc này Lâm Tuyết có chút muốn lùi về phía sau.
“Ayda, Giang đó à, hôm nay đưa bạn đến sao?”
Tiếng nói từ phía sau kéo giật Lâm Tuyết lại, một người đàn ông mặc vest rẽ lối tiến về bên này, con mắt dán chặt lên người Lâm Tuyết. Quách Giang vừa thấy thế thì vẫy tay.
“Honey!~”
Giọng của cô nàng bình thường có chút ngọt ngào, hôm nay còn kèm theo nũng nịu. Cô giới thiệu: “Cô bạn em nói với anh đây này, bên anh còn thiếu người không?”
“Có chứ, không ngờ bạn của em lại là một đại mỹ nhân như thế!”
Người đàn ông vừa nói, ánh mắt liền lướt qua Lâm Tuyết một hồi, cái nhìn khiến Lâm Tuyết có chút nhột nhạt.
“Được rồi, giao cho anh đó, đến ca của em rồi!”
Quách Giang vừa nói vừa bàn giao Lâm Tuyết cho anh, dặn dò cô vài thứ rồi tiến về bên trong quầy để thay đồ. Lâm Tuyết vân vê tà áo, ý nghĩ mau chóng rời khỏi nơi này càng lúc càng tăng cao. Người đàn ông kia lại nói: “Ở ngoài này hơi ồn ào, em vào bên trong anh sẽ nói chi tiết công việc cho em!”
Theo cánh tay của người đàn ông chỉ, Lâm Tuyết nhìn thấy một lối đi nhỏ hẹp, bên trong đèn mờ cực kỳ, chỉ nhìn thấy cánh cửa nửa khép nửa hở. Lâm Tuyết bấm bụng, trong tay đã cầm sẵn điện thoại nhấn số của Tuấn Kiệt. Cô hít một hơi để lấy can đảm, sau đó theo người đàn ông vào bên trong.