Cửa tự động vừa mở, Ngôn Giai Tuệ đã đứng trước mặt bọn họ. Hôm nay cô mặc một bộ váy ôm sát thời thượng, bên ngoài khoác một chiếc blazer, Ngôn Giai Tuệ tháo kính râm, mỉm cười nhìn Từ Thanh Phong.
“Anh Từ.”
Quan hệ giữa Từ gia và Ngôn gia không tệ, ba người bọn họ lại chơi với nhau từ nhỏ, Ngôn Giai Tuệ có thể coi như cô em gái nhỏ của Từ Thanh Phong. Nhìn thấy cô bước tới, Từ Thanh Phong giả vờ có chút ngạc nhiên.
“Giai Tuệ? Em về khi nào vậy? Không phải nói là ba ngày nữa mới về sao?”
Ngôn Giai Tuệ cười hì hì nói.
“Muốn cho anh bất ngờ thôi. Xem này, em còn mua rất nhiều quà cho anh nữa.”
Vừa nói, Ngôn Giai Tuệ vừa tiến đến bên ghế. Mà lúc này, Trần Huy đang núp dưới bàn cũng phải đè nén hơi thở để cô không phát hiện ra. Thực ra, Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy là khắc tinh trong truyền thuyết. Khi còn bé, Trần Huy có cái thói công tử bột nên rất ngang ngược, cũng chỉ có mình Ngôn Giai Tuệ trị được hắn.
Từ Thanh Phong còn nhớ lúc đó có một buổi họp mặt gia đình, ba gia tộc nhất nhì thành phố gặp nhau ăn một bữa cơm thân mật. Lúc đó bọn họ đều ngang tuổi nhau, chỉ có Ngôn Giai Tuệ nhỏ hơn một chút. Ngôn Giai Tuệ lúc nhỏ là một cô bé rất xinh đẹp, ra dáng tiểu thư đài các mà ngồi yên lặng ăn tối.
Trần Huy thì lại không như vậy, hắn không ngừng ngọ nguậy, hết chê cái này lại chê cái kia. Mấy vị phu nhân và gia chủ nhìn thấy thì cũng không tiện mắng mỏ Trần Huy, chỉ cười cười vài câu cho xong. Trần Huy được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn nên không biết phép tắc, thấy không ai mắng mỏ càng được nước lấn tới. Sau đó, đột nhiên thấy một tiếng đập bàn đánh rầm, mọi người nhìn sang, mới phát hiện là Ngôn Giai Tuệ mười một tuổi đang đập tay lên bàn.
Sau đó, cô bé nhìn thẳng về phía Trần Huy, vẻ mặt của Ngôn Giai Tuệ lúc đó khiến mọi người đều bất ngờ. Chỉ thấy Ngôn Giai Tuệ chĩa cái nĩa vào mặt Trần Huy mà cảnh cáo: “Còn không ngồi ăn tử tế, có tin tôi cắm cái nĩa này vào mồm cậu không?”
Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Ngôn Giai Tuệ đã để lại ấn tượng hết sức khó quên trong lòng Trần Huy. Nghe nói, vị tiểu thư này cũng được cưng chiều từ nhỏ, tính cách đanh đá khó chiều. Sau trận đó, cứ mỗi lần gặp mặt là hai người lại nhìn nhau không vừa mắt. Trần Huy chê Ngôn Giai Tuệ đanh đá, Ngôn Giai Tuệ chê Trần Huy õng ẹo đàn bà.
Lớn hơn một chút, bọn họ cùng học trường thượng lưu, Ngôn Giai Tuệ trở thành bà trùm của trường, không ai dám đắc tội với cô nàng, mà hai người này gặp nhau là chí chóe, có mấy lần Trần Huy bị Ngôn Giai Tuệ đánh cho thâm tím mặt mày, hắn cũng không vừa, sống chết kéo lấy bím tóc của Ngôn Giai Tuệ.
Hai bọn họ từ nhỏ đã như chó với mèo, không thể sống hòa bình dù chỉ một phút. Đến mức Trần Huy còn phải thề độc nơi nào có Ngôn Giai Tuệ thì sẽ không có hắn.
Thế nhưng, trời cao trêu ngươi, năm bọn họ tốt nghiệp thì Ngôn gia và Trần gia chính thức liên hôn, hai gia tộc vui mừng hớn hở hứa hẹn chuyện chung thân đại sự. Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy phản đối cũng không được. Từ đó, hễ nơi nào có Ngôn Giai Tuệ, Trần Huy chỉ hận không thể lủi đi thật xa.
Nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ ở trước mặt, Từ Thanh Phong đột nhiên nổi lên chút hứng thú trêu trọc người bạn của hắn.
“Em về lúc nào vậy? Sao không bảo Trần Huy đi đón em?”
Trần Huy đang núp dưới bàn liền hung hăng ném cho Từ Thanh Phong ánh mắt cảnh báo. Ngôn Giai Tuệ xùy một tiếng.
“Hừ, em cũng không muốn gặp mặt tên ẻo lả đó.”
Những năm này, tiếng xấu của Trần Huy đã lan khắp thành phố A, Ngôn Giai Tuệ không phải không biết, chẳng qua bọn họ đều cho rằng hôn nhân giữa các gia tộc là không tránh khỏi, đổi lại đối tượng không phải Trần Huy thì cũng là một người khác, Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đều lười phản đối. Chỉ cần Trần Huy không đong đưa tình nhân trước mặt cô thì Ngôn Giai Tuệ cũng có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua. Sau khi kết hôn rồi, hai người cứ ai sống cuộc sống của người nấy, nước sông không phạm nước giếng là được rồi.
Trần Huy núp dưới bàn nghe thấy Ngôn Giai Tuệ bắt đầu nói xấu mình thì không khỏi tức giận. Nhưng hắn vẫn không rời khỏi chỗ nấp. Ngôn Giai Tuệ lại nói.
“Anh à, chỗ anh còn vị trí nào không, ba em bảo em đến đây thực tập.”
Việc này Ngôn lão gia cũng đã từng nói với Từ Thanh Phong. Ngôn Giai Tuệ có bằng kinh doanh, đến thực tập chỗ hắn là tốt nhất. Ngôn lão gia cũng muốn con gái yêu của mình đi theo Từ Thanh Phong học hỏi đôi điều. Hắn nói.
“Chỗ thì có đấy, chỉ xem em có chịu không.”
Ngôn Giai Tuệ nghe vậy thì cười híp mắt, xem ra món quà mừng hôm nay cũng không lỗ rồi.
“Vậy em về chuẩn bị, ngày mai qua chỗ anh làm việc luôn.”
Đây cũng là mục đích mà Ngôn Giai Tuệ vừa xuống máy bay đã đi thẳng tới chỗ Từ Thanh Phong. Sau khi đạt được mục tiêu, cô nàng mới hớn hở vẫy tay chào hắn. Đợi khi Ngôn Giai Tuệ đi khuất rồi, Trần Huy mới chui ra khỏi cái bàn kia, hắn vội nói.
“Từ Thanh Phong cậu điên rồi hả, cô ta là Ngôn Giai Tuệ đó, cậu không cần công ty nữa sao?”
Với bản lĩnh của Ngôn Giai Tuệ, chỉ sợ sẽ quậy cho công ty gà chó khó yên. Lão già họ Ngôn kia ngoài mặt nói là cho cô đến học hỏi, còn không phải là sợ Ngôn Giai Tuệ quậy banh công ty của nhà lên hay sao? Không thể đối phó với yêu nữ này, cho nên mới dứt khoát đẩy nó sang chỗ Từ Thanh Phong. Chỉ thấy người kia nhún vai.
“Tôi lại thấy em ấy rất được, cũng rất có năng lực.”
Trần Huy tức tối.
“Năng lực con khỉ. Ai chẳng biết Ngôn Giai Tuệ thành công thì ít, bại sự có thừa. Từ Thanh Phong, cậu mà nhận cô ta rồi, sau này tôi làm sao mà ghé qua đây được nữa.”
Thực ra, ngoài nguyên nhân năng lực, Trần Huy đã sớm coi phòng làm việc của Từ Thanh Phong như nơi ẩn náu của mình. Nếu như Ngôn Giai Tuệ đến đây làm việc, không phải hắn mất đi căn cứ cuối cùng rồi sao, Trần Huy có chết cũng không đồng ý. Hắn vội nói.
“Từ Thanh Phong, cậu nhất định không được tuyển cô ta.”
Nói đến đây, chỉ thấy Từ Thanh Phong không đáp, Trần Huy lại hoàn toàn không cảm nhận được sát khí ở phía sau lưng, cho đến khi giọng nói không nóng không lạnh của Ngôn Giai Tuệ đột nhiên vang lên bên tai.
“Cái gì thành công thì ít bại sự có thừa, anh nhắc lại thử xem?”
Trần Huy giống như bị sét đánh, giật nảy mình một cái, vừa ngoái đầu nhìn liền thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Ngôn Giai Tuệ, không nghĩ tới cô ta vẫn chưa rời đi mà còn núp ở một bên nghe Trần Huy và Từ Thanh Phong nói chuyện. Mồ hôi trên trán Trần Huy tuôn ra như tắm, cái tên bạn thân chết tiệt này biết cô ta chưa đi mà cũng không cảnh báo cho hắn. Trần Huy chỉ có không ngừng lùi về phía sau, chuông báo động trong đầu không ngừng vang lên từng hồi.
Thực ra, từ nhỏ Trần Huy đã sợ Ngôn Giai Tuệ, không chỉ bởi vì cô ta đanh đá ghê gớm, mà còn bởi vì Trần Huy hoàn toàn đánh không lại. Quý nữ nhà họ Ngôn bẩm sinh ưa thích bạo lực, sau đó ba mẹ cô ta vì muốn chiều Ngôn Giai Tuệ mà cho cô đi học võ từ sớm. Tính đến hiện tại, Ngôn Giai Tuệ đã có mấy lần thi đấu quốc gia, nhận tới mấy cái huy chương vàng karate hàng thật giá thật.
Trần Huy lúc này hối hận thì cũng đã muộn rồi, chỉ thấy Ngôn Giai Tuệ bẻ bẻ khớp tay, từng bước tiến về phía hắn.
“Trần Huy, con mẹ nó anh có gan thì nhắc lại một lần thử xem?”