Ngày hôm đó, chỉ thấy trong phòng của chủ tịch DC vang lên từng hồi tiếng kêu thảm thiết, nhân viên bảo vệ định ập vào, lại thấy Từ Thanh Phong phất tay ra hiệu không có việc gì.

Trần Huy bị đánh đến không ra hình người, gò má xanh tím, nửa chiêu cũng không chống đỡ được. Trong lòng vừa hối hận vừa căm tức.

Hôn sự này, hắn nhất định phải hủy.

Con hổ cái này dù thế nào cũng không thể rước vào cửa được.

***

Ngày hôm sau, cả Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ đều đến nhận việc ngày đầu tiên. Một người là trợ lý của chủ tịch, một người là thực tập sinh, mặc dù chức vụ khác nhau nhưng cùng một xuất phát điểm, cho nên Lâm Tuyết cũng có chút thân cận với Ngôn Giai Tuệ.

Sau khi được phổ biến xong quy chế của công ty, Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ được đưa vào trong phòng họp. Từ Thanh Phong có tới bốn thư ký riêng phụ trách bốn mảng khác nhau, một thư ký trưởng tên là Hình Lâm. Cô phổ biến tất cả những việc cần lưu ý với hai người, sau đó nhờ trợ lý khác hướng dẫn công việc cho Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết.

Hai người đều lắng nghe rất chăm chú, đợi đến giờ làm việc, Ngôn Giai Tuệ được phân công sắp xếp hồ sơ, đây cũng không tính là công việc nặng nhọc gì, nhưng đáng chú ý là thái độ của trợ lý Vương Liên lúc giao việc cho bọn họ. Cô ta ném tập tài liệu lên bàn, giọng nói cực kỳ trịnh thượng.

“Sắp kĩ chỗ này cho tôi.”

Trái với Lâm Tuyết ngoan ngoãn ngồi xếp tài liệu, Ngôn Giai Tuệ lập tức đốp chát lại.

“Này, chúng tôi được tuyển vào đây không phải để xếp tài liệu.”

Vương Liên khoanh tay nhìn Ngôn Giai Tuệ, thầm nghĩ chỉ là một thực tập sinh mà ra oai cái gì. Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết đều có chút nhan sắc, nghe nói còn được Từ Thanh Phong cất nhắc, Vương Liên cảm thấy địa vị của mình bị đe dọa nên mới muốn ra oai phủ đầu, không ngờ Ngôn Giai Tuệ cũng không phải trẻ con dễ bắt nạt, cô ta nói.

“Đây là công ty, không phải là nhà cô, nếu như cô không muốn nghe tôi phân công vậy cứ tìm chủ tịch mà cáo trạng.”

Ngôn Giai Tuệ nheo mắt nói. “Chỉ sợ tôi có gan cáo trạng, cô lại không có gan nghỉ việc.”

Vương Liên bị Ngôn Giai Tuệ chọc cho tức tối mà rời đi. Lúc quay lại, thấy Lâm Tuyết đang tròn mắt nhìn mình. Thực ra Ngôn Giai Tuệ ngay từ bé đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt tương tự, tính cách của cô nàng ngay thẳng, không vừa lòng sẽ nói ra trước mặt. Cô cũng rất ghét hạng gian dối ngoài mặt thì tươi cười mà trong lòng thì nham hiểm. Nhìn thấy Lâm Tuyết bị mình dọa sợ, Ngôn Giai Tuệ hơi gãi gãi mũi.

“Sao vậy? Thấy tôi ghê gớm quá à?”

Nếu là Trần Huy ở đây, nhất định sẽ gọi cô là bà chằn lửa. Lâm Tuyết lại lắc đầu cười cười.

“Không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”

Như nhớ đến cái gì, Lâm Tuyết lại bổ sung.

“Lúc nãy, cô ngầu lắm.”

Ngôn Giai Tuệ ngang ngược từ bé lần đầu tiên được người ta khen ngợi, không khỏi có chút phổng mũi, liền hào hứng túm lấy Lâm Tuyết.

“Lâm Tuyết, tôi quyết định rồi, cô sẽ là tri kỉ của Ngôn Giai Tuệ này, hôm nay tan làm tôi dẫn cô đi ăn.”

Lâm Tuyết bị ôm thì có chút choáng váng, không nghĩ tới tính cách của Ngôn Giai Tuệ lại đơn thuần bộc trực như vậy. Nghĩ cũng phải, từ khi đi học đến giờ Lâm Tuyết cũng có rất ít bạn bè, chỉ luôn cắm đầu vào làm việc mà không mấy khi tụ tập, bạn bè cũng dần xa lánh Lâm Tuyết. Hiện tại, bước vào môi trường mới, có thêm bạn bè mới, Lâm Tuyết không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Lại không để ý từ xa, có một đôi mắt vẫn theo dõi nhất cử nhất động của cô. Khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nguy hiểm.

“Quả nhiên để Ngôn Giai Tuệ vào làm là đúng đắn.”

Đối với Từ Thanh Phong, sự xuất hiện của Ngôn Giai Tuệ là niềm vui, nhưng đối với Trần Huy lại là nỗi buồn. Không biết thời gian gần đây hắn gặp phải vận hạn gì, đầu tiên là chuyện của Uyển Uyển, sau đó là khắc tinh của hắn vào DC làm việc. Lại nói, việc cái thai kia cũng không thể giấu diếm. Trần Huy thoạt đầu muốn Uyển Uyển bỏ nó, dù sao đây cũng là sự cố, ngay từ đầu hai người đã xác định là không có con. Trần Huy nhớ rõ lúc hắn và Uyển Uyển phát sinh quan hệ cũng đã đeo bao rồi, vậy rốt cuộc là sai sót ở đâu?

Khi nghe Trần Huy nói thế, Uyển Uyển lại bắt đầu khóc lóc, chỉ hận không thể dùng nước mắt rửa mặt. Trần Huy rốt cuộc không đề cập tới chuyện bỏ đứa con nữa. Nhưng mà làm thế nào được đây, nó không phải con hợp pháp, ba mẹ Trần Huy nhất định cũng không đồng ý. Còn phần Ngôn Giai Tuệ, chỉ cần cô ta biết tin, nhất định sẽ tẩn hắn một trận sống dở chết dở, hôn ước gì đó cũng tan thành mây khói.

“Không phải như vậy là đúng ý cậu rồi sao?”

Thanh Phong vừa cất lời, Trần Huy lại không biết trả lời như thế nào. Quả thật hắn không thích Ngôn Giai Tuệ, thậm chí còn rất nhiều lần tỏ ý phản đối hôn sự này. Thế nhưng sâu trong thâm tâm Trần Huy lại cảm thấy, không còn ai thích hợp với vị trí nữ chủ nhân của Trần gia hơn Ngôn Giai Tuệ.

Có lẽ là các cô gái bên ngoài đều rất đáng yêu, không bạo lực như Ngôn Giai Tuệ, bọn họ vừa ngoan ngoãn lại vừa biết chiều lòng Trần Huy, thế nhưng Trần Huy không phải không biết tính toán trong lòng các cô gái này. Bọn họ chẳng qua đến với nhau vì tiền bạc, Trần Huy thì đơn thuần cần sự thỏa mãn thể xác. Hắn sẽ không đời nào rước các nàng về làm vợ. So với ánh mắt tâm cơ đong đầy ái tình nhưng lại nhìn chòng chọc vào gia thế của hắn, Ngôn Giai Tuệ mới là người phù hợp với Trần Huy hơn cả.

Từ Thanh Phong nhìn thấu suy nghĩ của Trần Huy, lại mỉm cười. “Coi chừng tham lam muốn ăn cả, cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.”

Trần Huy xùy một tiếng, sau đó cúp máy. Mấy ngày nay hắn không ra ngoài chơi bời, ngay cả Phương Phương xinh đẹp mới thu vào tay cũng không đoái hoài. Trần Huy gửi cho Phương Phương một khoản, nhanh chóng cắt đứt quan hệ. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định trở về biệt thự ở ngoại ô.

***

Qua mấy ngày làm việc, Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết đã thân thiết không ít, cô cũng dần quen với công việc mới. Ngoại trừ thời gian tiếp xúc với Từ Thanh Phong hơi nhiều khiến Lâm Tuyết có chút bối rối, mọi việc đều rất thuận lợi. Nhưng cũng không biết có phải do tiếp xúc nhiều hay không, Lâm Tuyết dần không còn cảm thấy Từ Thanh Phong đáng sợ như trước. Khi làm việc, Từ Thanh Phong rất nghiêm túc, dáng vẻ chuyên chú, đôi mày nhíu lại, một bộ dạng cấm dục khiến các cô gái chết mê chết mệt. Chẳng trách nhân viên nữ của DC đều si mê hắn. Từ Thanh Phong cũng không chủ động gọi cô đến hầu hạ, thật sự khiến cho Lâm Tuyết giảm bớt đề phòng.

Chiều hôm đó, Lâm Tuyết lãnh được khoản thưởng nóng của dự án, cô dự định sẽ mua một vài món ngon về chiêu đãi gia đình. Vừa mới đến ngã tư, một chiếc xe đã lao vụt đến, suýt nữa thì tông phải Lâm Tuyết. Vốn tưởng phen này sẽ bị thương một trận, lại không ngờ một cánh tay vững chãi đã ôm lấy Lâm Tuyết từ phía sau, mùi gỗ đàn hương phảng phất trong không khí, đợi đến khi Lâm Tuyết hồi thần, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Từ Thanh Phong từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

“Không sao chứ?”

Lâm Tuyết lắc lắc đầu. Nhận ra người đến là Từ Thanh Phong, anh luôn là người nhìn thấy cô lúc chật vật nhất, nhưng cũng ba lần bốn lượt chìa tay về phía Lâm Tuyết. Cô lí nhí cảm ơn anh.

“Cảm ơn…cảm ơn chủ tịch.”

Từ Thanh Phong lại nói.

“Chủ tịch cái gì, không nhớ tôi dặn em thế nào sao? Hửm?”

Làm thư ký cho Từ Thanh Phong một thời gian, Lâm Tuyết cũng biết mỗi khi hắn nâng giọng cao hơn một chút, tức là tâm tình đang không vui vẻ. Cách gọi của Lâm Tuyết chính là nguyên nhân. Thế nhưng cô cũng không thể một sớm một chiều sửa lại xưng hô được. Thấy Lâm Tuyết như cũ bị mình dọa sợ, Từ Thanh Phong đột nhiên ghé bên tai Lâm Tuyết, thì thầm chỉ để mình cô nghe được.

“Lại gọi sai rồi, xem ra phải phạt thật nặng thì em mới nhớ được.”

Hơi thở phả lên vành tai Lâm Tuyết khiến cô hơi ngứa ngáy. Như biết được ý định người này sẽ tiếp tục lùi về sau, Từ Thanh Phong đã nhanh nhẹn bắt lấy vòng eo của cô. Ánh mắt như hổ đói rình mồi.

“Phạt em thế nào đây? Chi bằng phạt ở trên giường? Hửm?”

Nghe đến đây, sắc mặt của Lâm Tuyết đã xanh xám, còn nghĩ mấy ngày nay Từ Thanh Phong không gọi cô đến, thế nhưng vẫn là bản thân Lâm Tuyết nghĩ nhiều rồi. Từ Thanh Phong nói. “Tối nay tám giờ, tôi đợi em.”