Tối hôm đó, Lâm Tuyết nói dối là có hẹn với cô bạn mới về nước kia, bọn họ còn nhớ đây là người bạn cho Lâm Tuyết vay tiền nên đều không phản đối, chỉ sợ Lâm Tuyết làm phật lòng vị phật sống này.
Tuy rằng đã mấy lần đến khu biệt phủ của Từ Thanh Phong, nhưng Lâm Tuyết vẫn có chút sợ hãi. Đợi đến khi chiếc xe xuất hiện ngoài tiểu khu, Lâm Tuyết xác định không có ai rồi mới bước vào. Thế nhưng, trái với suy đoán của Lâm Tuyết, chiếc xe không trở về biệt thự của Từ Thanh Phong mà đi vòng lên khu Đông sầm uất.
“Chúng ta…chúng ta đang đi đâu vậy.”
Sau một chút e dè, cuối cùng Lâm Tuyết cũng đặt câu hỏi. So với thời khắc kháng cự lúc trước, hiện tại hai người đã có thể miễn cưỡng giao tiếp với nhau. Từ Thanh Phong thoải mái dựa người ra phía sau, đáp.
“Đến một nơi thú vị.”
Nhìn bộ dạng thần bí của Từ Thanh Phong, Lâm Tuyết cũng không hỏi thêm nhiều nữa. Chiếc xe mau chóng trở bọn họ đến một vũ trường, nhìn thấy cảnh này, Lâm Tuyết có chút nhớ tới kí ức không vui ngày trước, vừa muốn rời đi, đã thấy Từ Thanh Phong nắm tay cô, ra hiệu cho cô đi vào.
Bước vào bên trong, không khí không xô bồ như Lâm Tuyết tưởng tượng, đây là địa chỉ quán quen của Từ Thanh Phong, thực ra so với những nơi nhạc nhẽo ầm ĩ, Từ Thanh Phong thích ghé nơi này hơn. Bởi vì khách toàn là VIP nên dịch vụ và bảo vệ rất nghiêm ngặt. Hai người vừa tiến vào đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, cũng may hôm nay Lâm Tuyết ăn mặc kín đáo nên cũng không quá ngại ngùng. Đợi đến một chiếc bàn tròn, Lâm Tuyết nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ vẫy tay với mình.
Sự xuất hiện của Ngôn Giai Tuệ khiến Lâm Tuyết rất ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng khiến Lâm Tuyết an tâm hơn chút đỉnh. Chỉ thấy hôm nay Ngôn Giai Tuệ mặc một chiếc áo hai dây cực kỳ nổi bật, khoe được hết các đường nét trên cơ thể. Ngôn Giai Tuệ vốn đã xinh đẹp, chẳng qua so với các cô gái trang điểm lòe loẹt, ăn mặc kệch cỡm, Ngôn Giai Tuệ toát ra khí chất kiêu sa đài các hơn.
Lâm Tuyết cũng lờ mờ đoán được thân phận của Ngôn Giai Tuệ không tầm thường, hôm nay xác định có vẻ không sai.
“Để em chờ lâu quá.”
Ngôn Giai Tuệ vừa nói vừa gọi thêm nước, Từ Thanh Phong lại nói.
“Trần Huy đâu?”
Ngôn Giai Tuệ nghe đến tên Trần Huy thì sắc mặt kém hẳn, không nói không rằng hất mặt về phía khác. Quả nhiên nhìn thấy Trần Huy đang ngồi ở một chiếc bàn không xa, vẻ mặt cũng không tươi tỉnh hơn chút nào. Nhất định là trước khi bọn họ đến hai người này lại gây với nhau một hồi rồi.
Quán bar không quá ồn ào nên bọn họ vẫn có thể nói chuyện bình thường. Lâm Tuyết chọn một món đồ ít cồn, ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện. Ánh mắt Ngôn Giai Tuệ lại không ngừng đảo lên người cô rồi đảo tới Từ Thanh Phong.
“Lúc đầu em đã cảm thấy kì lạ rồi, tiểu nữ đây đúng là có mắt mà không thấy thái sơn, vẫn chưa diện kiến chị dâu.”
Lâm Tuyết nghe thế thì hơi sặc nước, cô ho liền mấy cái, chỉ thấy Từ Thanh Phong híp mắt cười, nhưng cũng không sửa lại lời Ngôn Giai Tuệ.
Không phủ nhận, thì chính là gián tiếp thừa nhận.
“Giai Tuệ, không phải như cậu nghĩ đâu.”
Lâm Tuyết bối rối giải thích, nhưng nói một hồi vẫn không thể rõ ràng được mối quan hệ giữa hai người. Nếu như là ông chủ và nhân viên thì có chút thân mật hơn bình thường, nếu nói là người yêu thì cũng chưa tới. Phần quan hệ khó nói kia, Lâm Tuyết cũng không thể chia sẻ, chỉ có thể cụp mắt không nói.
“Được rồi được rồi, không khiến chị dâu ngượng ngùng nữa. Nhưng mà anh không thưởng cho em chút nào sao, ở công ty toàn là em bảo vệ chị dâu đấy.”
Thấy Ngôn Giai Tuệ vội vã kể công, Từ Thanh Phong cũng không nói gì. Quả thật, cũng nhờ có Ngôn Giai Tuệ mà Lâm Tuyết hòa nhập với môi trường và công việc đều rất tốt. Trần Huy ngồi hắt hiu một nơi không ai để ý tới, chỉ có thể tự mình nâng chén tiêu sầu.
Đợi đến hơn mười một giờ, Ngôn Giai Tuệ uống có chút say, Trần Huy lúc này mới lững thững tiến tới đưa cô lên xe, vừa vác Ngôn Giai Tuệ vừa lèm bèm chê cô. Nếu không phải Ngôn Giai Tuệ say không biết trời đất, Trần Huy cũng không dám to gan như vậy.
Vui chơi cả một buổi, Từ Thanh Phong cũng không định về luôn, hắn đưa Lâm Tuyết đi dạo bộ dọc con phố. Đèn đường soi lối cho bọn họ, một vài gánh hàng rong cũng xuôi ngược trên đường.
Lâm Tuyết ấp úng cả ngày rồi mới hỏi.
“Vì sao anh lại đưa tôi đến chỗ này?”
Từ Thanh Phong nói.
“Đây là thế giới của tôi, tôi muốn em làm quen với nó.”
Giọng nói của Từ Thanh Phong rất êm dịu, cũng rất ấm áp, hắn để Lâm Tuyết đi ở mép trong, tựa như một cặp tình nhân đang thong thả đi dạo bộ. Lâm Tuyết trước nay chỉ quẩn quanh trong thế giới của mình, mối quan hệ ít ỏi, cô cũng chưa bao giờ mơ ước được bước chân vào giới thượng lưu.
Khoảng cách giữa Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong quá xa, tựa như trời với đất, cô cũng biết sẽ không đi đến đâu cả, nên vẫn luôn cố gắng tránh khỏi hắn càng xa càng tốt. Nhưng Từ Thanh Phong lại không nghĩ vậy, hắn không nhịn được mà muốn kéo gần cô về phía mình, muốn để cô bước vào thế giới của hắn.
Nhìn thấy Lâm Tuyết cứ ngó theo chiếc xe bán hàng rong, Từ Thanh Phong bảo cô đứng chờ rồi tiến lên, sau đó mua một cây kẹo bông gòn. Lúc nhìn thấy cây kẹo này, Lâm Tuyết sững ra một lúc.
“Tôi thấy em nhìn suốt nên tưởng là em thích ăn.”
Lâm Tuyết bối rối nhận lấy cây kẹo kia, mùi đường cháy thoang thoảng trong không khí, cuối cùng mới nở nụ cười nhợt nhạt.
“Không phải, chẳng qua tôi nhớ đến một sự kiện khi còn bé, cũng có người từng mua kẹo bông gòn cho tôi.” Cây kẹo kia gợi lên một chút kí ức xa xưa khi Lâm Tuyết còn nhỏ, cô không nhịn được mà cắn một miếng. Mùi vị vẫn quen thuộc như năm nào.
Cô nhắc đến đây, Từ Thanh Phong lại ồ lên một tiếng. Sau đó đột nhiên áp Lâm Tuyết vào sát tường, cây kẹo vừa mới cắn được một miếng, một ít đường còn vương trên khóe môi Lâm Tuyết. Từ Thanh Phong hơi nheo mắt.
“Sau này, em chỉ được ăn kẹo bông gòn từ người đàn ông duy nhất là tôi thôi.”
Chưa nói dứt lời, hắn đã cúi xuống ngậm lấy môi của Lâm Tuyết. Đầu lưỡi thâm nhập vào sâu bên trong, khuấy đảo một hồi, dư vị kẹo đường vẫn còn lưu lại giữa môi và lưỡi. Từ Thanh Phong nếm được chút mật, lúc này mới hài lòng mà cười. “Ngọt!”