Tháng tới, DC có một dự án ở nước ngoài. Từ Thanh Phong chỉ định hai trợ lý đi cùng là Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ, lúc nghe thấy phân công, các thư ký và nhân viên khác đều ghen tị đến đỏ mắt. Lâm Tuyết do đích thân Từ Thanh Phong cất nhắc thì không nói, nhưng Ngôn Giai Tuệ chỉ là thực tập sinh, cô ta lấy tư cách gì mà tham gia vào dự án lớn như thế? Nhớ lại vẻ mặt đen sì của Vương Liên, Ngôn Giai Tuệ vẫn còn ngồi cười rất lâu, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn. Bởi vì những người kia cho dù có ghen tức, nhưng cũng không ai dám nhiều lời, làm gì có ai dám nghi ngờ quyết định của Từ Thanh Phong.
Lâm Tuyết chuẩn bị một ít đồ, báo với Tuấn Kiệt và Diệu Hoa mình sẽ đi công tác mấy ngày, đổi lại là cái lườm nguýt của bà.
“Hừ, ai biết được là đi công tác, hay là…”
“Mẹ!”
Tuấn Kiệt quát lớn một tiếng, Diệu Hoa liền im bặt, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Tuyết vẫn có chút săm soi. Vốn dĩ từ bé đến giờ bà ta cũng chưa từng nói lời hay ý đẹp gì. Lâm Tuyết chỉ hơi chớp mắt, ra hiệu cho Tuấn Kiệt không cần để ý. Tuấn Kiệt căn dặn cô.
“Cho dù là đi công tác nhưng em cũng phải chú ý một chút, đến nơi nhớ gọi điện cho anh. Nhé.”
Lâm Tuyết gật đầu, lúc này Tuấn Kiệt mới yên tâm.
Khi bọn họ đến sân bay, Ngôn Giai Tuệ xách theo vali màu hồng đứng chờ Lâm Tuyết, thấy cô đến đã không ngừng vẫy tay. Ngôn Giai Tuệ bẩm sinh đã có khí chất tiểu thư đài các, khi cô đứng ở một nơi liền khiến cho mọi ánh mắt đều không nhịn được mà đặt lên người cô. Ngôn Giai Tuệ hôm nay mặc váy ngắn, từ trên xuống dưới là một cây hồng, đổi lại nếu như là người khác mặc sẽ khiến người ta cảm thấy sến súa, Ngôn Giai Tuệ mặc lên lại vẫn khí chất như thường. Lâm Tuyết thì chọn một bộ váy thanh lịch dài qua đầu gối.
Không lâu sau, Từ Thanh Phong cũng đã đến, thế nhưng trái ngược với suy nghĩ của Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ không đi cùng máy bay với họ. Chỉ thấy Ngôn Giai Tuệ vẫy vẫy tay, hẹn đến nơi thì gặp lại, sau đó kéo vali di chuyển đến máy bay tư nhân của gia đình.
Lâm Tuyết lúc đó mới ý thức được Ngôn Giai Tuệ đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc đến mức nào. Trần Huy cũng đã xuất phát từ sớm, chắc là do ngại chạm mặt Ngôn Giai Tuệ nên mới cố ý đi trước. Từ Thanh Phong cũng ra hiệu cho Lâm Tuyết đi theo mình.
Hai bọn họ di chuyển bằng chuyên cơ riêng của Từ gia. Không gian ở bên trong rất rộng rãi, đã bày sẵn rất nhiều rượu quý và đồ ăn. Lâm Tuyết đột nhiên cảm thấy không giống như đi công tác mà giống như đi nghỉ mát vậy.
Ngồi trên máy bay, Lâm Tuyết cũng không dám cựa quậy nhiều, chỉ nhìn qua khung cửa sổ quan sát cảnh vật bên dưới. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tuyết có trải nghiệm như thế này. Từ Thanh Phong từ lúc lên máy bay đã chú tâm vào ipad, vẫn không quên xử lý nhiệm vụ.
10:00
Bọn họ cuối cùng cũng đến nơi, đây là một hòn đảo rất xinh đẹp, sóng vỗ rì rào. Khi Lâm Tuyết vừa xuống máy bay đã cảm nhận được hương vị của biển cả khiến tinh thần người ta sảng khoái. Chuyến bay của bọn họ đến nơi không lâu thì Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy cũng đến. Bốn người lại tiếp tục bắt xe trở về khách sạn.
Thực ra, Lâm Tuyết có nghe nói nơi này là một trong những địa điểm mới được khai thác, cảnh quan rất đẹp nhưng muốn đến nơi cũng phải mất rất nhiều tiền, ba người bọn họ lại cứ bâng quơ chọn làm nơi làm việc, đúng thật là thế giới của người giàu.
Chiều đó, Ngôn Giai Tuệ dẫn Lâm Tuyết đi một vòng quanh đảo để mua sắm, hoàn toàn không để ý tới thân phận thư ký của hai người. Lúc đầu Lâm Tuyết còn định từ chối, cô nghĩ mình vẫn nên làm việc chăm chỉ thì hơn, nhưng sau khi đổi được cái gật đầu của Từ Thanh Phong, cô chỉ còn cách đi theo Ngôn Giai Tuệ.
Trong vali của Ngôn Giai Tuệ thực ra phần lớn là đồ lặt vặt, bởi vì cô rất kén ăn nên khi đi xa phải mang theo đồ dự trữ, nhưng quần áo thì lại không có nhiều, Ngôn Giai Tuệ có thói quen đến nơi thì mới bắt đầu sắm sửa, vậy nên hai người phụ nữ bắt đầu điên cuồng mua sắm.
Ngôn Giai Tuệ thân hình rất đẹp nên bộ cánh nào thử lên người cũng vừa, thấy Lâm Tuyết cứ đứng ở một bên, Ngôn Giai Tuệ liền nhắc nhở cô.
“Đừng chỉ tư vấn cho mình nữa, cậu cũng thử đi.”
Lâm Tuyết lắc lắc đầu, định nói là mình không cần, Ngôn Giai Tuệ đã nhét vào tay Lâm Tuyết mấy bộ quần áo, sau đó đẩy cô vào phòng thử đồ.
Lúc Lâm Tuyết bước ra, tất cả nhân viên lẫn Ngôn Giai Tuệ đều suýt xoa, Lâm Tuyết có nước da rất trắng, mặc dù gầy mảnh nhưng ba vòng cũng rất chuẩn, nhìn không khác gì siêu mẫu nổi tiếng, phối với gương mặt đơn thuần mộc mạc càng dễ thu hút người đối diện.
Ngôn Giai Tuệ giơ tay làm một cái biểu tượng rất tuyệt.
“Quá đỉnh luôn!” Sau đó quay sang với nhân viên phục vụ. “Những bộ này tôi lấy hết.”
Lâm Tuyết biết Ngôn Giai Tuệ có tiền, nhưng cô cũng không thể cứ thế mà nhận không công của người ta, vì vậy liền lắc đầu từ chối. Thế nhưng Ngôn tiểu thư đã ra tay thì làm gì có chuyện rút lại, biết Lâm Tuyết ngại mình nên Ngôn Giai Tuệ liền nói.
“Chúng ta cũng coi như là bạn bè rồi, cậu còn để ý những thứ này, mình sẽ giận thật đấy.”
Ngôn Giai Tuệ nói thế, Lâm Tuyết mới đành ậm ừ nhận lấy, thầm nghĩ sau này cũng nên mua thứ gì đó tặng lại cho cô.
Hai người thử hết cả một dãy phố, lúc trở về khách sạn đã mang theo túi lớn túi nhỏ. Tối hôm đó, bọn họ có một cái hẹn ăn uống ở trên du thuyền. Đây cũng là mục đích chính của chuyến công tác này. Hòn đảo này là nơi tụ tập của rất nhiều doanh nhân, cũng có nhiều hợp đồng đã được ký kết từ đây. Lúc Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết đến nơi, bên trong đã có rất nhiều người, ai nấy đều đeo mặt nạ.
Lúc này Lâm Tuyết mới hiểu dụng ý của Ngôn Giai Tuệ, thực ra mua sắm tặng đồ gì đó đều chỉ là cái cớ, chẳng qua Ngôn Giai Tuệ biết trên du thuyền đều là giới thượng lưu, cô không muốn Lâm Tuyết ăn mặc quá xuề xòa rồi bị người khác chê cười. Phần tâm ý này quả thực khiến Lâm Tuyết rất cảm động.
Lâm Tuyết chọn một chiếc mặt nạ hồ điệp màu bạc, khi đeo lên nhìn vừa quyến rũ vừa thần bí, Ngôn Giai Tuệ thì chọn mặt nạ hình phượng hoàng. Khi hai nữ thần tiến vào, lập tức cũng đã thu hút được sự chú ý. Phần tiểu thư của Ngôn gia thì đã có danh tiếng ở trong giới, nhưng vị bên cạnh thì chưa nghe thấy bao giờ. Thế nhưng khí chất cùng với sự xinh đẹp này đều khiến họ tò mò, mấy cô gái thì không khỏi ghen tị, nhất là khi thấy Lâm Tuyết bước thẳng về phía Từ Thanh Phong.
Hắn đang đứng ở chiếc bàn trung tâm du thuyền, hôm nay Từ Thanh Phong mặc vest bạc, đeo mặt nạ nửa mặt thần bí, bàn tay đang nâng một ly rượu vang, thoạt nhìn cực kì mê hoặc. Vừa nhìn thấy Lâm Tuyết Từ Thanh Phong đã dành cả sự chú ý lên người cô. Vị phu nhân ở bên cạnh liền cười nhẹ.
“Thật không ngờ, Từ chủ tịch nghe đồn cấm dục, không nghĩ tới cũng sẽ để mắt đến người khác.”
Từ Thanh Phong cười không đáp, nhưng ánh mắt kia giống như đã ngầm thừa nhận. Lâm Tuyết cúi người chào vị phu nhân, chỉ thấy trong ánh mắt bà có chút tán thưởng. Cô bé trước mặt xinh đẹp dịu dàng, khí chất không tầm thường, không giống những cô gái dung tục khác. Quả nhiên mắt nhìn của Từ Thanh Phong đúng là tinh tường, không giống như đứa con trai thích ăn tạp của bà.
“Sau này đứa trẻ nhà ta cũng phải nhờ cậy cháu nhiều rồi.”
Lúc nghe đến đây, Lâm Tuyết cũng đoán ra vị phu nhân đoan trang trước mặt chính là Trần phu nhân, mẹ của Trần Huy. Bởi vì buổi họp mặt này tương đối đông nên bà cũng góp mặt, chỉ có Từ lão gia đang bận nên không thể tham gia cùng.
Sau khi khách sáo mấy câu cùng với Trần phu nhân, Từ Thanh Phong lại tiếp tục công việc của mình, Lâm Tuyết đứng cả buổi đã cảm thấy có chút ngột ngạt, cô định ra boong tàu hít chút gió, tiện thể gọi điện báo bình an cho Tuấn Kiệt.
Rất nhanh, đầu dây đã truyền tới tiếng nói của anh.
“Em đến nơi rồi sao, anh cứ ngóng tin của e suốt cả buổi chiều.”
Lâm Tuyết nói: “Xin lỗi, tại hồi chiều em có chút việc nên chưa gọi được cho anh, em đến rồi, chắc khoảng vài ba ngày nữa sẽ trở về.”
Tuấn Kiệt nói: “Được, khi nào về gọi anh tới đón em. Nhớ chú ý sức khỏe, còn nữa…anh…”
Lâm Tuyết chưa kịp đáp, lại thấy đầu dây bên kia hơi lưỡng lự, sau đó cô nghe thấy giọng nói ấm áp của Tuấn Kiệt: “Anh…rất nhớ em.”
Đây là lần đầu tiên Tuấn Kiệt chủ động nói nhớ cô, cũng có thể vì đây là lần đầu tiên Lâm Tuyết xa nhà. Khi nghe thấy câu kia, trái tim Lâm Tuyết đột nhiên đập loạn xạ, tiếng sóng biển rì rào và tiếng gió thổi qua cũng không thể át được giọng nói trầm thấp kia không ngừng vang vọng trong đầu cô. Nhớ em. Nhớ em.
Trong giây phút đó, cô đột nhiên muốn vứt bỏ hết tất cả mà chạy về với anh, chạy về trong vòng tay của Tuấn Kiệt. Hai người cứ lưỡng lự đứng giữa ranh giới quá lâu, có lẽ chỉ cần một người mạnh dạn bước qua thì quan hệ của Tuấn Kiệt và Lâm Tuyết hiện tại đã khác. Thế nhưng, Lâm Tuyết biết hiện tại đã quá muộn rồi. Ai trong bọn họ cũng không thể bước qua được nữa. Lâm Tuyết càng không dám.
Cô đã đi vào bước đường cụt, không thể quay đầu. Niềm vui mới len lỏi trong trái tim đã bị dập tắt, cảm giác đau đớn lập tức chiếm cứ lấy trái tim, khiến Lâm Tuyết không thở nổi.
Chung quy là, muộn mất rồi.
Thấy Lâm Tuyết im lặng không phản ứng, Tuấn Kiệt hỏi lại cô: “Lâm Tuyết…”
Lúc này cô mới hoàn hồn, vội mỉm cười trấn an anh. “Em nghe, em vẫn ở đây.”
Giọng nói của cô như liều thuốc an thần, Tuấn Kiệt liền cảm thấy an tâm hơn. Đợi đến khi Lâm Tuyết tắt máy, cô thở dài một tiếng, lại không ngờ bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng.
“Công khai như thế, không sợ tôi ghen sao?”
Lâm Tuyết giật mình quay đầu lại, phát hiện ra Từ Thanh Phong đã đứng đối diện với cô từ lúc nào. Chiếc mặt nạ đã được gỡ xuống, lộ ra một khuôn mặt âm trầm, con ngươi tối lại, giống như mặt biển sóng ngầm dữ dội. Lâm Tuyết có chút chột dạ, cô vội chào hắn, lại không nghĩ tới Từ Thanh Phong hai ba bước đã tiến tới bắt lấy tay cô.
“Vui vẻ như vậy, Lâm Tuyết, đừng quên em là người của ai?”
Lúc không tìm thấy Lâm Tuyết trong bữa tiệc, Từ Thanh Phong đã có chút lo lắng, sau đó liền ra ngoài tìm cô. Chẳng ngờ lại nhìn thấy Lâm Tuyết đang gọi điện thoại, chỉ cần nhìn biểu cảm trên gương mặt cô Từ Thanh Phong cũng biết cô đang gọi cho ai. Nhất định là gã anh trai hờ vô dụng kia. Lúc nào cũng vậy, chỉ khi đối diện với gã Lâm Tuyết mới lộ ra chút dịu dàng và tươi cười, trái ngược với vẻ sợ sệt lạnh lùng khi gặp mình. Từ Thanh Phong như có thứ gì rục rịch trong lòng, rõ ràng là người lạnh nhạt đến cực điểm, nhưng kể từ khi gặp Lâm Tuyết, hắn dường như lúc nào cũng có xu hướng không khống chế được cảm xúc.
“Ngài…ngài buông tôi ra.”
Bị biểu hiện của Từ Thanh Phong dọa sợ, Lâm Tuyết lại muốn giãy dụa mà lùi về phía sau. Những tháng ngày làm việc chung, Từ Thanh Phong đối xử với Lâm Tuyết không tệ, cô còn tưởng hắn cũng là người tốt, nhưng xem ra vẫn như cũ, ngang ngược chỉ muốn mọi người phải phục tùng mình.
Thấy Lâm Tuyết giãy dụa, Từ Thanh Phong càng không vui, không nói không rằng mà hôn cô, dường như muốn chứng minh quyền sở hữu của mình, lung tung mà gặm cắn. Lâm Tuyết sợ đến mức mặt tái mét, mặc dù nơi đây không có ai nhưng cũng quá sức nguy hiểm, có thể bị người ta bắt gặp bất cứ lúc nào. Lâm Tuyết hốt hoảng muốn đẩy Từ Thanh Phong ra, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm từ phòng tiệc truyền đến.
“AAAAAA!!!!!!!!!!”