Lúc này, trong phòng tiệc đã là một trận hỗn loạn, ly rượu rơi vãi đầy đất, sánh cả ra thảm trải sàn. Hai người đàn ông đang quần thảo ở trên mặt đất, mà người kia mồm miệng đầy máu, bị Trần Huy giáng liên tiếp mấy cú vào mặt. Tiếng la hét hỗn loạn đã nhanh chóng truyền đến chỗ Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong, một số người khác thì vội vàng xông lên muốn ngăn cản Trần Huy. Nếu như cứ để hắn tiếp tục, e là sẽ đánh chết người mất.

Khi Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong chạy đến chính là tình cảnh như thế, những người khác đứng rúm ró một bên, cảnh vệ lại nỗ lực tách Trần Huy đang đè lên người đàn ông kia ra.

Sự việc phải kể đến nửa tiếng trước.

Trần Huy từ sau khi lên thuyền thì vẫn ngồi một góc uống rượu, vốn dĩ với bản tính trăng hoa của hắn, nơi đây lại có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, bọn họ đều vô tình mà cố ý liếc mắt về phía chàng lãng tử đang ngồi một mình. Nếu là bình thường, Trần Huy đã không ngại mà tiến lên mời các nữ khách kia vài ly, trò chuyện tán tỉnh với họ. Thế nhưng hôm nay Ngôn Giai Tuệ vẫn ở đây, Trần Huy tiếc mạng nên cũng không dám làm bừa.

Uống được một hồi, đột nhiên hắn nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ cũng đứng ở một vị trí không xa, còn đang nói chuyện với một người đàn ông. Lúc đó, Trần Huy có chút tức tối, xem, mình nhịn cả buổi, cô ta lại dám công khai liếc mắt đưa tình với người khác.

Không biết vì tác dụng của rượu hay vì cái gì, lúc đó Trần Huy có chút tức tối, định bỏ đi nơi khác không thèm quan tâm Ngôn Giai Tuệ, lại nghe thấy một tiếng nói giận dữ đang cố kiềm chế.

“Tôi nói anh bỏ ra.”

Trần Huy phát hiện ra tiếng nói kia là Ngôn Giai Tuệ, mà lúc này nhìn kĩ lại, người đàn ông kia đã khoác một tay lên vai cô.

Tên khốn kiếp này, thế mà lại dám dở trò đồi bại ngay giữa buổi tiệc. Trần Huy thật tức chết, lập tức hai ba bước tiến về bàn bên cạnh.

Sau đó, hắn nhìn thấy cánh tay của gã đàn ông chui xuống dưới bàn, lần mò tới lớp váy của Ngôn Giai Tuệ, khi nhìn thấy cảnh đó, tựa như khí nóng bốc lên đỉnh đầu, Trần Huy không nói không rằng xông tới, lập tức đẩy hắn ngã về phía sau, bản thân mình thì kéo Ngôn Giai Tuệ ra khỏi cánh tay bẩn thỉu của gã.

Lúc người kia ngã xuống còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đến chính Ngôn Giai Tuệ cũng bất ngờ. Trần Huy nhìn kĩ lại, nguyên lai là thiếu gia nhà họ Bạc, là một quý tộc mới nổi thời gian gần đây. Không biết cha hắn trúng mánh cái gì, đào ra được một mỏ đá quý, trong một đêm mà một bước lên mây.

Những kẻ giàu xổi thường có học thức chẳng ra sao, lại đặc biệt luôn thích khoe khoang danh tiếng của bản thân, hôm nay Bạc gia được mời một vé lên tàu đã là tích phúc ba đời. Bọn họ lại không biết điều, tên quý tử Bạc Vân nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ xinh đẹp liền muốn tán tỉnh cô, bị Ngôn Giai Tuệ khinh thường không buồn để mắt đến, trong lòng tức giận, ngay cả hành vi bỉ ổi cũng dám công khai làm.

Thấy Trần Huy hùng hổ xông đến, Bạc Vân cũng tức tối, loạng choạng đứng dậy, sau đó hai bên lời qua tiếng lại, người chứng kiến chỉ thấy Trần Huy vẻ mặt đỏ bừng, sau đó không nói không rằng mà giáng cho hắn hai cú đấm vào mặt. Bạc công tử không kịp phản ứng liền lãnh trọn hai cú như trời giáng, ngã thẳng xuống sàn.

Chưa dừng lại ở đó, Trần Huy thấy hắn ngã lập tức túm lấy cổ hắn mà đấm lia lịa. Bạc công tử nhìn phong lưu nhưng sức lực quá yếu, hoàn toàn không có khả năng chống trả. Đợi đến khi mọi người phát hiện ra thì Bạc Vân đã bị đánh tới mồm miệng toàn là máu, các vị khách sợ tới nỗi hét lên, mà bảo vệ cũng lập tức chạy đến giải cứu cho Bạc Vân.

Khó khăn lắm bọn họ mới tách được Trần Huy ra, đây cũng là lần đầu tiên Từ Thanh Phong nhìn thấy Trần Huy tức giận như vậy. Nhìn thấy Bạc Vân bị đánh thê thảm nằm im không nhúc nhích, Từ Thanh Phong ghét bỏ sai bọn họ lôi hắn ra ngoài.

Ngôn Giai Tuệ vẫn còn đứng sau lưng Trần Huy, thấy mọi người nhìn chằm chằm cô, Trần Huy không nói không rằng mà kéo Ngôn Giai Tuệ ra ngoài. Cú đánh kia vẫn chưa khiến Trần Huy hết tức giận, sau đó lại nghĩ đến phản ứng của Ngôn Giai Tuệ, trong lòng càng buồn bực hơn.

“Cô làm cái gì vậy hả, bình thường không phải ghê gớm hùng hổ lắm sao, đến một tên thối tha mà cũng không đối phó được, còn để cho hắn sờ mó mình. Không phải bình thường cô giỏi lắm sao…”

Đánh tôi đến thâm tím mặt mày, thế mà lại để yên cho tên dê xồm kia bắt nạt.

Nửa câu sau Trần Huy không nói ra được nữa, mà lúc này, tiếng rên rỉ lại khiến Trần Huy sững lại. Lúc nãy sự việc xảy ra quá nhanh, hắn không nhận thấy có gì bất thường, lại một mạch kéo Ngôn Giai Tuệ đi nên không để ý, giờ nương theo ánh đèn nhìn lại, mới phát hiện sắc mặt của Ngôn Giai Tuệ có chút không đúng.

“Này..cô làm sao thế?”

Trần Huy vừa hỏi một tiếng, Ngôn Giai Tuệ đã mềm oặt ngã vào vòng tay hắn, khiến cho trần Huy bị dọa đến xanh mặt. Nhìn kĩ lại, gò má của Ngôn Giai Tuệ đỏ ửng bất thường, cả người đều run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi. Nhìn không giống như say rượu, ngược lại như thể…bị người ta bỏ thuốc.

“Này, này!”

Trần Huy lay lay hai cái, phát hiện Ngôn Giai Tuệ nóng đến bất thường, hai mắt cũng lim rim, toàn thân không có sức lực dựa cả lên người hắn. Lúc này Trần Huy mới hốt hoảng, hắn vội vàng bế cô lên, rời khỏi du thuyền rồi bắt xe về khách sạn.

“Được rồi! Tôi biết rồi!”

Ở bên kia, Từ Thanh Phong nhận xong điện thoại của Trần Huy, biết hai người về khách sạn thì cũng yên tâm hơn, sau khi tắt máy, ánh mắt liền giống như con báo đen, lạnh lùng ra hiệu cho bảo an dẫn hắn tới chỗ của Bạc Vân. Lúc này, vị công tử say rượu bị đánh đến thê thảm còn đang hô to gọi nhỏ.

“Con mẹ nó Trần Huy, tưởng nhà họ Trần ghê gớm lắm hả, ông đây nhất định sẽ bắt hắn đi tù mọt gông.”

Hắn cứ chửi đổng như thế một hồi, lúc này tay chân đều bị trói nằm trong hầm tàu tối om. Sau đó ánh sáng chiếu vào mắt Bạc Vân, Từ Thanh Phong đã bước vào.

“Từ Thanh Phong, anh lấy quyền gì mà bắt tôi, nhà họ Từ còn phải nhờ vào chúng tôi nhiều đấy.”

Thấy Từ Thanh Phong xuất hiện, Bạc Vân lại như chó điên cắn mãi không thôi. Từ Thanh Phong không nói không rằng, phất tay ra hiệu, sau đó lập tức có ba bốn bảo an tiến đến, lập tức nắm đầu Bạc Vân, bắt hắn phải ngửa cổ lên. Bạc Vân đang say say tỉnh tỉnh hoàn toàn không nhận thức được nguy hiểm sắp tới. Hôm nay Từ Thanh Phong vốn đã có chuyện không vui, lại không ngờ có người tự nguyện chạy tới cho hắn trút giận. Ánh mắt Từ Thanh Phong lóe lên chút nguy hiểm: “Gọi hắn tỉnh táo cho tôi.”

Bạc Vân còn chưa hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của hắn, đột nhiên thấy bản thân bị túm lấy, sau đó hai cánh tay to lớn đã đè hắn vào cái thùng nước bên cạnh. Bạc Vân khiếp sợ mà giãy dụa, chỉ khiến cho nước tràn vào khoang miệng, tiếng bọt nước bắn tung tóe khiến cho Từ Thanh Phong càng phiền lòng, hắn nhíu mày một cái, lập tức cánh tay kia không nhân nhượng mà ấn xuống, cả đầu của Bạc Vân liền chìm xuống thùng nước.

Đợi đến lúc hắn được thả ra, Bạc Vân ho sặc sụa liền mấy tiếng, sợ hãi khiến cho bao nhiêu rượu vào nốc vào đều tan hết cả. Bạc Vân ướt sũng như con chuột, vẻ mặt khiếp sợ, run rẩy mà nhìn Từ Thanh Phong. Chỉ thấy hắn rút ra một điếu thuốc, chậm rãi đưa lên miệng. Từ Thanh Phong hít một hơi, sau đó phả khói thuốc vào mặt Bạc Vân, giọng nói lạnh lùng như ma âm vang vọng khắp gian phòng chật hẹp.

“Nếu như Bạc lão gia đã không biết dạy con như thế, vậy thì tôi đành thay ông ta dạy bảo một chút vậy.”