Ở khách sạn, Trần Huy đặt Ngôn Giai Tuệ lên giường. Hắn biết Từ Thanh Phong sẽ giúp hắn xử lý nốt việc phía sau. Tên họ Bạc kia thật to gan quá, dám cả gan đụng đến Ngôn Giai Tuệ giữa buổi tiệc, đúng là mắt chó không nhìn được ngà voi.
Trần Huy thấy Ngôn Giai Tuệ cuộn người trên giường thì cũng bắt đầu lo lắng, định gọi điện cho bác sĩ, ai ngờ cánh tay vừa rời đi đã bị Ngôn Giai Tuệ bắt lấy. Tiếng nói của Ngôn Giai Tuệ truyền vào tai hắn.
“Nóng…”
Hơi nóng kia truyền cả vào người Trần Huy lúc các ngón tay của cô chạm vào, khuôn mặt Ngôn Giai Tuệ đỏ bừng, xem ra là rất khó chịu. Trần Huy lúc này cũng bối rối, mặc dù hắn chơi gái nhiều như thế, nhưng cũng chưa từng dùng đến mấy món đồ kích thích này đâu. Giờ thấy Ngôn Giai Tuệ khó chịu, hắn cũng không biết phải làm thế nào, trong lòng sớm đã gấp như tơ vò. Nếu như cứ để cô như vậy, e rằng sẽ nhịn đến hỏng mất. Nhưng loại thuốc kia có chút khó nói, Ngôn Giai Tuệ dù sao cũng là con gái, không thể ôm cô chạy đến bệnh viện để cho người ta nhòm ngó chỉ trỏ. Trần Huy quyết định rất nhanh, liền nói.
“Cô đừng lộn xộn, tôi gọi bác sĩ riêng tới cho cô, một chút là ổn thôi.”
Trấn an Ngôn Giai Tuệ xong, Trần Huy lại đứng dậy, nhưng Ngôn Giai Tuệ thấy hắn định đi thì đột ngột kéo lấy hắn, vì bất ngờ cộng với mất đà nên Trần Huy lập tức ngã lên giường. Đối diện với hắn là cặp mắt mơ màng của Ngôn Giai Tuệ, không hiểu sao Trần Huy lúc này đột nhiên thấy mặt đỏ bừng bừng.
“Đừng đi, giúp tôi.”
Giọng của Ngôn Giai Tuệ vừa nhỏ vừa êm ái, tựa như con mèo con đang làm nũng, khác hẳn với bộ dạng hùng hổ ngày thường của cô. Trần Huy rất sửng sốt, dường như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Ngôn Giai Tuệ như thế. Một Ngôn Giai Tuệ yếu ớt, tựa như con mèo nhỏ rúc vào lồng ngực hắn, cánh tay không yên mà ngọ nguậy. Hình ảnh trái ngược với ngày thường khiến cho Trần Huy vô thức cảm thấy muốn bảo vệ cô.
Lúc này, thần trí của Ngôn Giai Tuệ đã không rõ nữa, đây đều là hệ quả của loại thuốc kia. Cũng không biết tên khốn này đã bỏ cái gì cho Ngôn Giai Tuệ. Trần Huy nuốt nước bọt ực một cái, cố gắng tách cái tay của Ngôn Giai Tuệ khỏi người hắn.
“Cô…cô đừng lộn xộn.”
Thế nhưng lúc này Ngôn Giai Tuệ đã như con bạch tuộc quấn chặt lấy người Trần Huy, dường như chỉ như vậy mới khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Trần Huy trong lòng như có sóng biển cuộn trào. Cho dù bộ dáng hiện tại của Ngôn Giai Tuệ thật mê người, nhưng hắn vẫn còn đầy đủ lí trí để nhận thức người này là ai. Đây là Ngôn Giai Tuệ, khắc tinh từ nhỏ đến lớn của hắn, cũng là hôn thê tương lai của hắn.
Cho dù Trần Huy ăn chơi không biết mệt mỏi, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ không phải nào với Ngôn Giai Tuệ. Thậm chí Trần Huy còn nghĩ tới, sau này cưới cô về rồi, hai người cũng sẽ không đụng chạm, mặc ai sống cuộc sống của người đó. Cho nên, lần đầu tiên của cô, cũng nên vào lúc Ngôn Giai Tuệ tỉnh táo, cùng với người mà cô thích. Tuy rằng bọn họ kết hôn vì lợi ích, nhưng Trần Huy chưa bao giờ có ý nghĩ chiếm hữu cô hoặc ép buộc Ngôn Giai Tuệ phải làm theo ý của mình.
Lúc này Ngôn Giai Tuệ chủ động níu kéo hắn, khiến cho Trần Huy cực kỳ khó xử. Nhưng hắn biết, Ngôn Giai Tuệ hiện tại không tỉnh táo, đợi đến khi cô tỉnh rồi, hậu quả Trần Huy tuyệt đối không thể gánh nổi.
“Giúp…tôi.”
Tiếng nói của Ngôn Giai Tuệ truyền vào tai, hơi thở nóng rực khiến cho lông tóc của Trần Huy đều dựng cả lên, ngay cả bên dưới, hình như…hình như cũng đã có chút phản ứng.
Chết tiệt.
Là do lúc nãy Trần Huy uống không ít, lại bị Ngôn Giai Tuệ đụng chạm một hồi, cứ không ngừng cọ quậy ở trong lòng hắn. Trần Huy nắm lấy cánh tay của cô, muốn ngăn cô cử động lung tung nhưng cũng không được, ngược lại bị cái nóng trên người cô ảnh hưởng, lúc chạm đến làn da của Ngôn Giai Tuệ, giống như điện giật mà rụt về.
Chết tiệt.
Cao thủ tình trường lần đầu tiên gặp phải tình huống khó khăn như thế. Nhưng Ngôn Giai Tuệ không tỉnh táo, chính bản thân cô cũng không ý thức được hành động của mình. Nếu như hắn và Ngôn Giai Tuệ phát sinh quan hệ, đến lúc cô tỉnh lại không thể chấp nhận được thì sao?
Những suy nghĩ không ngừng chạy qua đầu Trần Huy, hắn trước giờ chưa bao giờ ép buộc người khác, ngay cả tình nhân của Trần Huy cũng luôn phải nắm rõ quy tắc của hắn rồi mới lên giường. Hắn biết Ngôn Giai Tuệ từ nhỏ đến giờ chưa động lòng với ai, cho nên phương diện kia, nhất định là cũng chưa đi, có cho tiền Trần Huy cũng không dám làm.
Thấy người kia đè lên người mình nhưng không động đậy, Ngôn Giai Tuệ cũng đã sắp bị dày vò đến hỏng rồi. Tiếng rên rỉ nức nở bật ra khỏi cổ họng, hai mắt Ngôn Giai Tuệ cũng ngập sương mù, yếu ớt mà gọi.
“Trần Huy…giúp..tôi.”
Trong đầu Trần Huy giống như nổ bùm một tiếng, Ngôn Giai Tuệ cứ giãy dụa khiến cho dây áo bị rơi xuống bả vai, đập vào mắt hắn là một mảng tuyết trắng trần trụi. Lúc này Trần Huy vẫn phải khắc chế thân mình, lần đầu tiên suốt mười mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn phải phong bế bản thân như vậy, thật sự là…sắp nghẹn chết rồi.
Nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ lần đầu tiên ướt át khóc lóc trước mắt hắn, đôi mày thanh tú nhăn lại, khóe môi cắn lấy nhau đến sắp bật máu. Trần Huy rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hắn lập tức cúi xuống, tách khóe môi của Ngôn Giai Tuệ ra, không muốn cô tiếp tục hành hạ bản thân mình.
“Ngôn Giai Tuệ, đây là cô chủ động, tốt nhất khi tỉnh lại đừng có trở mặt với tôi.”
Trần Huy hung hăng trừng cô, chỉ thấy Ngôn Giai Tuệ đã chìm vào kí ức, trong mắt phản chiếu lại hình ảnh của Trần Huy lúc này. Sau đó hắn cũng không chần chừ nữa, lập tức giúp Ngôn Giai Tuệ thoát hết y phục.
Quần áo vương vãi bị ném ở trên sàn.
Trong phòng vang lên tiếng nức nở và tiếng va chạm kịch liệt. Trong đêm tối tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ không kìm nén được bật ra khỏi cổ họng. “Ưm! A!”
Đèn đường đã tắt hẳn, chỉ có ánh trăng vằng vặc chiếu lên khung cửa, hắt vào trong gian phòng sang trọng kiểu pháp. Ánh trăng rọi lên sàn nhà, cùng với hai cơ thể trần trụi đang không ngừng quấn lấy nhau.