Sau buổi tối hôm đó, Lâm Tuyết có chút lo lắng cho Ngôn Giai Tuệ, nhưng Từ Thanh Phong đã nói bên cô có Trần Huy lo rồi. Phần về tên Bạc Vân kia, sau này cũng sẽ không dám làm ra chuyện gì nữa.
Đợi đến sáng sớm, Trần Huy vẫn còn mơ màng ngủ, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh. Đợi đến lúc hắn mở mắt ra, đã thấy sườn phải đau đớn, cả người lệch đi, huỵch một tiếng ngã xuống giường.
Trần Huy chính là bị một bàn chân không nhân nhượng mà đạp xuống.
Giống như trong dự tính, Ngôn Giai Tuệ hai má đỏ bừng, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi mà trừng hắn. Sau đó, trong đầu Ngôn Giai Tuệ không ngừng nhớ lại kí ức của ngày hôm qua. Cô bị Bạc Vân bỏ thuốc, lúc phát hiện ra thì cả người đã vô lực, bị hắn sàm sỡ. Sau đó, sau đó Trần Huy đến, hai người trở về khách sạn. Rất nhiều chi tiết Ngôn Giai Tuệ đều không nhớ rõ, chỉ nhớ hai bọn họ đã phát sinh quan hệ. Dường như không chỉ một lần, mà còn lăn đi lăn lại rất nhiều lần.
Vẻ mặt Ngôn Giai Tuệ giống như bị sét đánh, mà Trần Huy lúc này cũng lồm cồm bò dậy. Bởi vì trên người không mặc quần áo, lúc đứng dậy vừa vặn khiến cho chiếc chăn trượt xuống, lập tức lõa lồ mà đứng trước mặt Ngôn Giai Tuệ. Ngay cả vật kia cũng hiển hiện rõ trước mắt cô. Ngôn Giai Tuệ vẻ mặt đỏ đến mức có thể nhỏ máu, lập tức ném cái gối vào mặt Trần Huy mà hét lớn.
“Biến thái, mau cút đi cho tôi!”
Trần Huy thực sự là tức chết. Rõ ràng là bản thân làm việc tốt, Ngôn Giai Tuệ chủ động câu dẫn hắn, cuối cùng sao lại thành mình hại đời người ta thế này.
Đợi đến buổi chiều bốn người ngồi dưới bãi biển dùng bữa, hai người kia vẫn không nói với nhau nửa lời. Thực ra, Ngôn Giai Tuệ biết việc này hoàn toàn không thể trách Trần Huy, chỉ là cứ nhớ đến sự kiện hoang đường tối qua, khiến cô không có cách nào đối diện với hắn.
Chuyến công tác này đã xong rồi, hợp đồng cũng được kí kết, bọn họ dự định ở lại thêm một đêm rồi ngày mai sẽ trở về. Nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ ủ rũ, Lâm Tuyết bèn tới bên cạnh an ủi cô.
“Giai Tuệ, cậu vẫn ổn chứ?”
Ngôn Giai Tuệ gật gật đầu. Lúc này trên bãi biển còn có mấy đoàn khách khác, Trần Huy thấy có mấy cô gái đang kéo bạt để dựng lều thì cũng chạy ra giúp đỡ họ. Vừa nhìn thấy Trần Huy, các cô gái kia hai mắt sáng rỡ, không biết bọn họ nói cái gì, nhưng các cô gái cứ cười mãi không thôi. Trần Huy vốn có bản lĩnh khiến cho các cô gái vui vẻ, chẳng mấy chốc tiếng cười đã lan sang tận bên này.
Thấy ánh mắt của Ngôn Giai Tuệ cứ hướng về bên đó, Lâm Tuyết rốt cuộc lên tiếng.
“Giai Tuệ, thực ra cậu…”
Lâm Tuyết muốn hỏi thẳng, nhưng xem ánh mắt của Ngôn Giai Tuệ thì có lẽ không cần nói nữa. Trên thế giới này dễ nhận ra nhất là ánh mắt của kẻ si tình.
Ngôn Giai Tuệ cụp mắt không đáp. Sau sự việc hôm qua, Trần Huy rất hậm hực, sau khi rời khỏi phòng còn nói bản thân xui tám kiếp mới gặp Ngôn Giai Tuệ. Lúc đó trong lòng cô cũng tức giận, nhưng không phải bởi vì Trần Huy dám làm ra chuyện kia với cô, mà bởi vì lời hắn nói sau đó.
Ngôn Giai Tuệ biết Trần Huy không thích mình. Từ nhỏ tới lớn, nơi nào có Ngôn Giai Tuệ là sẽ không có Trần Huy, hắn tránh cô như tránh tà. Tính cách hai người đối nghịch, dường như chẳng có mấy phút hòa bình ngồi cạnh nhau. Thế nhưng, chỉ có Lâm Tuyết là người đầu tiên và cũng là người duy nhất nhận ra bí mật của Ngôn Giai Tuệ.
Thực ra buổi tối hôm trước bị bỏ thuốc, nhưng Ngôn Giai Tuệ vẫn còn chút ý thức, cô biết người đưa mình về phòng là ai, đổi lại là kẻ khác, Ngôn Giai Tuệ cũng không bao giờ cho phép hắn động vào người mình. Trần Huy là một tên chăng hoa chính hiệu, thế nhưng hắn cũng có giây phút khiến cho người ta sững sờ. Ví dụ như nhiều năm về trước khi Ngôn Giai Tuệ còn nhỏ. Có một lần đi cắm trại tập trung với cả lớp, khi ấy Ngôn Giai Tuệ rất dũng cảm, lại biết võ nên các bạn nam thường không chủ động kết thân với cô.
Bọn họ luôn cho rằng bé gái phải ngoan ngoãn hiền lành thì mới đáng yêu, Ngôn Giai Tuệ nằm ngoài tiêu chuẩn của bọn con nít lúc bấy giờ. Đổi lại Ngôn Giai Tuệ cũng không cần. Cô bé có thể tự mình làm hết mọi việc. Thế nhưng đến lúc chơi trò chơi tập thể thì lại xảy ra một vấn đề nan giải.
Lúc đó lớp của Ngôn Giai Tuệ chơi trò hai người ba chân, nam và nữ xếp thành hai hàng để ghép cặp, mỗi người đều nhanh chóng có đôi, chỉ có Ngôn Giai Tuệ bị tụt lại ở cuối, cũng không ai nguyện ý ghép cặp với cô bé cả.
Cho dù mạnh mẽ đến đâu Ngôn Giai Tuệ cũng chỉ là một đứa trẻ, lúc mấy chục cặp mắt nhìn chằm chặp vào mình, Ngôn Giai Tuệ vừa xấu hổ vừa buồn bực, khóe mắt cũng ửng đỏ đến sắp khóc. Sau đó đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay cô bé, huơ huơ chiếc dây buộc. Lúc Ngôn Giai Tuệ ngẩng lên, nhìn thấy Trần Huy chỉ cao hơn mình một chỏm tóc nói.
“Cậu chạy nhanh hơn tụi kia, nên tôi miễn cưỡng ghép cặp với cậu đó.”
Khuôn mặt Trần Huy tràn đầy không tình nguyện, nhưng cánh tay vẫn thoăn thoắt buộc lại sợi dây vào chân giữa hai người, cũng tự tay buộc lên sợi dây nhân duyên giữa bọn họ.
Cả một ngày hôm đó, Trần Huy ghép cặp cùng Ngôn Giai Tuệ, giúp cô bé bê đồ, khi kiếm củi, Trần Huy giành lấy củi từ trong tay Ngôn Giai Tuệ. “Cho dù cậu có giỏi võ thì cậu cũng là con gái, để tôi bê là được rồi.”
Sợ Ngôn Giai Tuệ lạc đường, Trần Huy còn nắm tay cô bé đi dọc khu cắm trại, đến nơi thì mới thôi. Có lẽ từ lúc đó trong lòng Ngôn Giai Tuệ đã không ngừng hướng về cậu bé khẩu thị tâm phi ấy. Rõ ràng ngoài mặt không tình nguyện, nhưng mọi cử chỉ đều hết sức ân cần.
Cũng giống như tối hôm qua, rõ ràng nói không quan tâm Ngôn Giai Tuệ nhưng chỉ nghe tên kia sỉ nhục cô một câu, liền mất kiểm soát mà lao vào đánh hắn.
Ngôn Giai Tuệ thở dài, chỉ là cô biết tính tình của Trần Huy rất xấu, Ngôn Giai Tuệ đã không ít lần chứng kiến Trần Huy thay tình nhân mới, không ai có thể gợi lên hứng thú của hắn quá lâu.
Phần Lâm Tuyết, cô có thể nhận ra, chỉ đơn giản do đấy là ánh mắt cô đã nhìn thấy rất nhiều lần ở trong gương, mỗi khi cô nhìn về phía Tuấn Kiệt, hẳn cũng có chung một ánh nhìn như thế, lưu luyến không muốn rời.
Ở xa xa, Trần Huy đang giúp các cô gái dựng lều, chốc lát sau quay lại đã không thấy Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ đâu nữa. Mấy cô gái kia muốn mời Trần Huy đi ăn tối, nếu là bình thường hắn đã chẳng suy nghĩ mà đồng ý, nhưng nhác không thấy Ngôn Giai Tuệ đâu, Trần Huy cũng đột nhiên cảm thấy buồn bực, chỉ khéo léo từ chối rồi trở về, khiến các cô nàng kia tiếc hùi hụt.
Ngồi xuống bên cạnh Từ Thanh Phong, hắn lúc này mới để ý thì ra Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ đã xuống nước bơi rồi, dõi mắt ra xa, Ngôn Giai Tuệ đang dạy cho Lâm Tuyết tập bơi, Từ Thanh Phong nằm ở ghế xếp dài trên bãi cát quan sát. Trần Huy với tay lấy cốc nước gần đó, vừa uống một ngụm, liền nghe thấy giọng nói đều đều không chút cảm xúc của Từ Thanh Phong.
“Cậu ngủ với Ngôn Giai Tuệ rồi?”
Câu hỏi thẳng thắn đến mức khiến cho Trần Huy suýt chút nữa thì phun hết nước ở trong miệng ra. Hắn ho liền hai cái, trố mắt nhìn Từ Thanh Phong. Cái tên mặt lạnh này sao có thể dùng biểu cảm bình thản như vậy mà hỏi chứ.
“Này..cậu cũng thật là…”
Từ Thanh Phong lại nói.
“Vậy cậu định giải quyết việc của Uyển Uyển như thế nào?”
Đây vẫn là vấn đề đau đầu nhất mấy ngày nay của Trần Huy. Uyển Uyển kia sống chết không chịu phá thai, còn nói bản thân không cần danh phận, chỉ cần sinh con cho hắn là được rồi. Đây không phải là tâm nguyện của Trần Huy, nhưng sự cố này xảy ra, hắn cũng không thể làm gì được. Càng không thể phủi tay đuổi Uyển Uyển đi. Phương án tốt nhất hắn có thể nghĩ đến, chính là để Uyển Uyển sinh đứa con ra, sau đó chu cấp chi phí sinh hoạt cho Uyển Uyển.
Ngôn Giai Tuệ chắc chắn sẽ trở thành nữ chủ nhân của Trần gia, phần Uyển Uyển sau này phải mở miệng nói với Ngôn Giai Tuệ như thế nào, hắn thật sự hết cách. Thấy bạn thân vò đầu bứt tai, Từ Thanh Phong lại nói.
“Tốt nhất cậu đừng có nhập nhằng, Ngôn Giai Tuệ tính cách ra sao cậu không phải không biết. Tôi từng nói rồi, kết cục của những kẻ tham lam đều không có gì tốt đẹp.”
Lần trước, Từ Thanh Phong cảnh cáo hắn một lần, thế mà lại linh nghiệm. Trần Huy không dám coi thường lời vàng ngọc của hắn nữa, chỉ có thể rầu rĩ nói: “Được rồi, tôi sẽ tìm cơ hội nói với Ngôn Giai Tuệ.”