Kết thúc chuyến công tác, bốn người lại trở về thành phố A.

Lâm Tuyết đã giúp Tuấn Kiệt trả được hai phần mười số nợ, áp lực hiện tại của anh cũng nhẹ hơn. Hôm nay nhân lúc công tác trở về, Lâm Tuyết quyết định sẽ đến chỗ Tuấn Kiệt chờ anh, dự định cho anh một bất ngờ.

Lâm Tuyết chờ dưới cổng công ty của Tuấn Kiệt từ sớm, sợ làm ảnh hưởng đến anh nên chỉ ngồi một bên chờ đợi. Sau sáu giờ chiều bắt đầu có người tan ca, Lâm Tuyết từ bên kia đường nhìn sang, dõi mắt nhưng mãi vẫn không thấy Tuấn Kiệt. Hiện tại trời bắt đầu vào thu nên buổi tối có chút lạnh, Lâm Tuyết kéo áo, vẫn quyết định ngồi chờ.

Dòng người ra vào trong tòa nhà cứ thưa thớt dần, đợi đến khi lên đèn, Lâm Tuyết nhìn sang đã thấy đồng hồ điểm tám giờ tối. Lâm Tuyết sợ rằng Tuấn Kiệt tăng ca nên sẽ về muộn, cô vừa định rút điện thoại ra gọi cho anh, lại nhìn thấy chiếc xe ô tô đỗ ngoài sảnh, sau đó có hai người bước ra. Người đầu tiên là một cô gái trông rất có điều kiện, người phía sau thế mà lại là Tuấn Kiệt.

Cô muốn tiến lên nhưng một phần lại sợ phiền đến công việc của anh. Cho nên chỉ nhắn cho Tuấn Kiệt một tin, báo là mình đã về rồi, đang ở dưới công ty đợi anh.

Tuấn Kiệt cùng với cô gái kia bước vào trong tòa nhà. Dường như anh cũng không để ý điện thoại nên vẫn không đọc tin nhắn của Lâm Tuyết. Cô vẫn chờ đến hơn chín giờ. Lúc này chuông chợt reo lên, Lâm Tuyết bị tiếng chuông khiến cho giật mình.

“Em về bao giờ sao không nói anh? Anh nói là anh sẽ đi đón em mà.”

Lâm Tuyết cười nói. “Không sao đâu, em đang chờ dưới cổng công ty anh rồi.”

Tuấn Kiệt ừ ừ hai tiếng, bảo cô chờ anh rồi cúp máy.

Chừng mười phút sau, anh xuất hiện ở trước cổng công ty. Nhìn thấy Lâm Tuyết, Tuấn Kiệt vội chạy đến ôm chầm lấy cô, giống như thể lâu lắm không gặp. Lâm Tuyết sợ người đi đường nhìn thấy nên chỉ vỗ vỗ Tuấn Kiệt hai cái. Sau đó hai người liền hẹn nhau đi ăn.

Tuấn Kiệt đưa cô đến một nhà hàng bình dân, gọi món canh xương mà Lâm Tuyết thích ăn nhất. Lâm Tuyết có mua một chút quà nhỏ cho mọi người.

“Công việc bên anh vẫn tốt chứ, có gặp khó khăn gì không anh?”

Nghe thấy Lâm Tuyết chủ động hỏi, Tuấn Kiệt đáp ậm ừ.

“Vẫn tốt, chỗ này chế độ và công việc đều phù hợp với anh.”

Mặc dù món nợ kia vẫn khổng lồ, nhưng nếu như hai người góp sức chăm chỉ làm việc, không nhất định là cả đời không trả được. Lâm Tuyết có chút vui vẻ, lại đột nhiên thấy vẻ mặt Tuấn Kiệt hơi trùng xuống.

“Lâm Tuyết…thực ra…”

Thấy anh có điều khó nói, Lâm Tuyết vẫn như cũ chờ đợi. “Sao vậy anh?”

Tuấn Kiệt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới mở lời.

“Thực ra..chỗ bạn em còn tiền không? Tuy rằng mới trả khoản tháng trước, nhưng bên kia đòi căng quá, tháng tới vẫn phải trả trước một chút.”

Nói đến đây, Lâm Tuyết cũng hiểu ý định của Tuấn Kiệt. Cô vốn tưởng rằng hiện tại hai người đều có công việc, việc trả nợ cứ dần dần rồi tính, cô cũng có thể từ từ cắt đứt quan hệ với Từ Thanh Phong, chỉ là hiện thực vẫn không như bọn họ mong muốn.

Thấy Lâm Tuyết im lặng, Tuấn Kiệt sợ cô suy nghĩ nhiều liền nói.

“Lần này anh đi làm rồi, nhất định có thể trả lại, em xem chỗ bạn của em có thể nào cho chúng ta mượn trước một ít, tầm năm trăm là cũng được rồi.”

Lâm Tuyết biết chỉ đến khi không còn cách nào khác thì Tuấn Kiệt mới chủ động nhờ cậy cô. Không khí bữa ăn bỗng nhiên trùng xuống, Lâm Tuyết nói.

“Em sẽ nghĩ cách, để em hỏi lại bạn em.”

***

Thực ra Lâm Tuyết không có cách nào cả, việc duy nhất cô có thể làm là đến tìm Từ Thanh Phong. Vẫn như trước, Lâm Tuyết nhắn tin cho Từ Thanh Phong, sau đó chẳng mấy chốc chiếc xe quen thuộc đã đỗ ngoài tiểu khu của Lâm Tuyết. Chỉ có điều, khi Lâm Tuyết vừa mở cửa, liền nhìn thấy sắc mặt Từ Thanh Phong không mấy vui vẻ. Ngay sau khi cửa xe đóng sập lại, cánh tay to lớn của Từ Thanh Phong đã bắt lấy cô, không nói không rằng mà hung hăng thâm nhập vào khoang miệng của Lâm Tuyết.

Cô bị hôn đến choáng váng, trong lòng lại có chút hoảng sợ. Không phải…không phải Từ Thanh Phong định làm luôn ở đây đấy chứ?

Lâm Tuyết sợ bị bắt gặp, chỉ có thể đẩy nhẹ Từ Thanh Phong ra, giọng nói cũng tràn ngập bất an.

“Ngài…khoan đã…chúng ta không nên…”

“Không nên cái gì?”

Từ Thanh Phong nheo mắt. Có thể thấy hôm nay hắn không có chút nhẫn nại nào. Phần về lí do Lâm Tuyết vẫn không đoán trước được, chỉ cho rằng người này tâm tình bất định mà thôi. Cô lại không biết nhất cử nhất động đều bị Từ Thanh Phong theo dõi, sau khi về nước, Lâm Tuyết lập tức chạy đến tìm Tuấn Kiệt, ngồi đợi dưới cổng công ty hắn mấy tiếng liền.

Vốn biết trước sẽ nhìn thấy cảnh này, nhưng Từ Thanh Phong vẫn không tự chủ được mà đứng ở phía xa dõi theo cô. Sau khi thấy Lâm Tuyết chủ động nhắn tin với mình, cũng ẩn ẩn cảm nhận được nhất định là cô vì người kia mới đến.

Lúc này, khóe mắt của Từ Thanh Phong có chút ác độc, chỉ hận không thể kéo Lâm Tuyết vào lòng, hung hăng mà chứng tỏ quyền sở hữu của mình trước mặt Tuấn Kiệt.

Lâm Tuyết giãy dụa không được, muốn tránh ra lại bị cánh tay thít chặt lấy eo. Nụ hôn mãnh liệt mang theo chiếm đoạt như muốn nhấn chìm Lâm Tuyết. Mà lúc này cô chỉ cảm thấy sợ hãi không thôi. Chiếc xe của Từ Thanh Phong quá sức gây chú ý, cho dù nơi này là góc khuất, nhưng vẫn có người qua lại nhìn vào.

“Xin đừng…”

Lâm Tuyết yếu ớt nói, cánh môi lại cắn mạnh một cái, đau đớn khiến cho Từ Thanh Phong vội vàng buông cô ra. Trong mắt càng hiện rõ tức giận. Lâm Tuyết chỉ cảm thấy xây xẩm mặt mày, sau đó đột nhiên có một chất lỏng lạnh lẽo tràn ra, cô chỉ nhìn thấy vẻ mặt Từ Thanh Phong từ tức giận chuyển sang kinh ngạc.

Lâm Tuyết hơi cúi đầu, liền nhìn thấy máu tươi tí tách rơi trên bàn tay. Sau đó trước mắt Lâm Tuyết tối đen, cô bất tỉnh ngã vào vòng tay của Từ Thanh Phong.