Lúc Lâm Tuyết tỉnh lại là ở biệt thự của Từ Thanh Phong. Xung quanh cô bao trùm bởi mùi hương tinh dầu dịu mát, Lâm Tuyết từ khi phát hiện ra căn bệnh của bản thân thì đã dự liệu trước được tình trạng này. Sức khỏe của cô sẽ ngày càng suy kiệt, số lần té xỉu cũng sẽ nhiều hơn. Đảo mắt một vòng, Lâm Tuyết vừa định nhỏm dậy lại nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Từ Thanh Phong.
“Nằm yên đấy. Em còn chưa khỏe đâu.”
Lâm Tuyết thành thật mà không nhúc nhích nữa, cô lí nhí nói.
“Tôi xin lỗi!”
Từ Thanh Phong hơi nhíu mày. Lời xin lỗi này là vì làm mất hứng của hắn? Không thấy người kia đáp lại, Lâm Tuyết chỉ có thể thành thật ngồi yên ở trên giường.
“Bác sĩ nói sức khỏe của em không tốt, nên tĩnh dưỡng nhiều hơn, cũng không nên suy nghĩ nhiều.”
Từ Thanh Phong nói mấy tiếng, bên ngoài đã có người mang thức ăn vào cho Lâm Tuyết. Cô nhận ra bên ngoài vẫn còn tối đen, xem ra Lâm Tuyết chỉ vừa mới bất tỉnh một lúc. Từ Thanh Phong nhìn cô chậm rãi ăn hết đồ ăn, trong lòng lại có chút tức giận. Lâm Tuyết giống như một món đồ sứ, vừa cứng rắn lại vừa dễ vỡ. Hôm nay bác sĩ khám xong đã căn dặn không nên ép buộc cô quá nhiều, nếu không chỉ sợ tình trạng này sẽ tái diễn. Lúc ấy ấn đường của Từ Thanh Phong đen kịt, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà bảo lão Triệu tiễn bác sĩ về.
“Em nghỉ đi, ngày mai cũng không cần đến công ty nữa.”
Lâm Tuyết nghe vậy hơi sửng sốt, nhưng cũng không dám trái lời Từ Thanh Phong. Vốn dĩ quan hệ của bọn họ là đối tác ở trên giường, trừ những yêu cầu quá quắt, Lâm Tuyết bắt buộc phải nghe theo hắn. Huống chi, lần này cô vốn là có mục đích mà đến. Lâm Tuyết ấp úng nói.
“Ngài…ngài có thể chuyển trước cho tôi một chút không?”
Từ Thanh Phong đẩy gọng kính.
“Bao nhiêu?”
“Năm..năm trăm.”
Lâm Tuyết ấp úng nói, với loại chuyện như thế này cô vẫn khó mà chấp nhận. Chỉ thấy Từ Thanh Phong im lặng, sau đó lại lướt xuống bản kế hoạch trong tay.
“Tôi sẽ bảo lão Triệu xử lý cho em. Về phần em…” Từ Thanh Phong khóe mắt đột nhiên ánh lên chút nguy hiểm. “Em định khi nào trả nợ cho tôi?”
Lâm Tuyết nhìn thân thể yếu ớt của mình, vẻ mặt cam chịu. Từ Thanh Phong lại giống như đã đoán được suy nghĩ của cô. Hắn đột nhiên cười nhạt, sau đó gấp bản kế hoạch lại mà bước tới bên giường.
Chiếc đệm hơi lún xuống, Từ Thanh Phong chẳng mấy chốc đã đứng ở trước mặt Lâm Tuyết, suốt chuyến công tác hai người đều không làm gì cả, xem ra Từ Thanh Phong cũng đã có chút khó nhịn. Thấy hắn như thế, Lâm Tuyết không dám lùi về sau, chỉ có thể ngơ ngẩn ngước mắt nhìn Từ Thanh Phong. Trong đôi mắt người đàn ông lập tức in hằn vẻ mặt xinh đẹp tái nhợt của Lâm Tuyết. Trước mặt hắn, cô tựa như con thỏ nhỏ luôn muốn rúc mình vào một góc. Vừa nhút nhát lại vừa đáng yêu.
Thấy hơi thở của Từ Thanh Phong gần kề, Lâm Tuyết vô thức mà túm chặt lấy cái chăn, lại không ngờ hắn đột nhiên hôn lên trán cô. Cái hôn dịu dàng khiến Lâm Tuyết sững sờ mất một lúc, sau đó giọng nói trầm ấm của Từ Thanh Phong truyền vào tai Lâm Tuyết.
“Ngủ đi.”
Cho đến tận khi nằm xuống, Lâm Tuyết vẫn còn hơi ngỡ ngàng. Cô tưởng rằng Từ Thanh Phong nhất định phải kéo cô lăn lộn cả một đêm mới được. Ai ngờ hắn lại cứ vậy mà buông tha cho cô. Từ Thanh Phong kéo Lâm Tuyết vào lòng, từ phía sau ôm lấy cô. Hơi ấm và mùi đàn hương trên người hắn bọc lấy Lâm Tuyết. Cô không dám nhúc nhích, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lặng yên nằm trên giường. Sau cùng mệt mỏi khiến Lâm Tuyết thiếp đi lúc nào không biết.
Đợi cô ngủ say rồi, Từ Thanh Phong vẫn còn tỉnh, hắn ngắm nhìn khuôn mặt mơ màng của Lâm Tuyết, lúc này cô đang an tĩnh chìm vào giấc mộng, hoàn toàn không có sợ hãi và phòng thủ như ngày thường. Vốn dĩ khi nhìn thấy Lâm Tuyết và Tuấn Kiệt ở cùng một chỗ, Từ Thanh Phong còn muốn hung hăng làm cô một trận, sau lại thấy gương mặt trắng bệch té xỉu của Lâm Tuyết, trong lòng Từ Thanh Phong rốt cuộc có chút không nỡ.
Hắn vuốt ve những sợi tóc của Lâm Tuyết. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hôn lên trán cô.
“Ngủ ngon, sẻ nhỏ của tôi.”
***
Lúc Lâm Tuyết tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, ánh nắng len qua khung cửa chiếu lên mặt khiến Lâm Tuyết hơi nhíu mày. Cô vừa hơi cọ quậy một chút, liền phát giác bên cạnh có người. Từ Thanh Phong đã tỉnh nhưng vẫn chưa rời khỏi giường, thậm chí mấy phút trước Lâm Tuyết vẫn còn nằm lên đùi hắn. Thấy Lâm Tuyết ngủ quá ngon, Từ Thanh Phong cũng không nỡ đánh thức cô, chỉ ra hiệu cho người mang tài liệu vào phòng cho hắn, vừa bồi Lâm Tuyết ngủ vừa xử lý công việc.
“Xin..xin lỗi.”
Lâm Tuyết cũng hơi bối rối, không nghĩ tới cô lại có thể ngủ ngon lành trong vòng tay của hắn, lúc này nét mặt có chút ửng hồng. Đáng kể hơn, Từ Thanh Phong vừa tỉnh dậy nên chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh, do Lâm Tuyết cựa quậy nên áo ngủ rơi xuống, lộ ra phần ngực trần trụi cùng cơ bụng rõ ràng.
Lâm Tuyết không biết để mắt vào đâu, liền lùi về phía sau, chẳng ngờ vì mất đà nên ngã xuống, sau đó, cánh tay Lâm Tuyết liền chạm phải một vật nóng hổi còn đang dựng đứng.
Lúc phát hiện ra kia là thứ gì, sắc mặt Lâm Tuyết đỏ bừng đến khó coi. Cô biết đây là vấn đề sinh lý bình thường, nhưng Lâm Tuyết vẫn như vừa chạm phải đống lửa, vội vàng rụt tay lại, lùi về mép giường.
Từ Thanh Phong tháo kính mắt, nhìn một loạt biến hóa trên mặt Lâm Tuyết, đột nhiên cười một tiếng.
“Còn nhớ hôm qua tôi nói gì với em không?”
Lâm Tuyết nhớ hôm qua hắn nhắc về khoản nợ kia, hỏi cô khi nào trả. Thấy Lâm Tuyết ấp úng không đáp, Từ Thanh Phong đột nhiên kéo cô về phía mình.
“Nếu em đã khỏe rồi, tôi cũng nên đòi lại món nợ hôm qua.”
Hơi thở nguy hiểm của Từ Thanh Phong phả lên cổ cô. Sau đó hai cánh tay rắn chắc luồn xuống bên dưới, nhẹ nhàng bế thốc Lâm Tuyết lên. Áo ngủ trượt xuống, Lâm Tuyết đã bị ôm gọn trong vòng tay của hắn. Sau đó Từ Thanh Phong cứ thế ôm cô xuống giường, hắn rung chuông một tiếng, người hầu lập tức tiến tới, Từ Thanh Phong nói đều đều.
“Chuẩn bị phòng tắm cho tôi.”