Một vài cô gái ăn mặc mát mẻ đi ngang qua hai người, nhìn thấy Lâm Tuyết thì ngoái đầu một cái cười đầy ẩn ý. Lâm Tuyết có chút lúng túng, nơi đây không có ai ăn mặc như Lâm Tuyết cả, nếu không phải hở trên thì cũng là hở dưới, còn cô lại kín cổng cao tường, quả thực rất khiến người ta chú ý.
Chờ đến khi vào phòng, rời khỏi tầm mắt săm soi ngoài kia, Lâm Tuyết cũng không dám thả lỏng. Cô ngồi trên ghế sofa, tay vẫn nắm chặt điện thoại.
“Giang đã nói cho anh rồi, em đang cần tìm việc đúng không? Bên anh công việc rất đàng hoàng, em cũng thấy các bạn ngoài kia rồi đấy, chủ yếu là tiếp rượu, khách uống được càng nhiều thì em sẽ có thêm hoa hồng.”
Người đàn ông vừa nói vừa rót cho Lâm Tuyết một cốc nước. Lâm Tuyết nhận lấy nhưng không uống, chỉ vân vê cốc nước trong tay.
Hiếu bật cười. “Xem em kìa, có phải lần đầu đến nơi này hay không?”
Lâm Tuyết thấy người kia cười mình, chỉ lẳng lặng gật đầu. Quản lý bar nói: “Em đừng lo, bọn anh làm ăn đàng hoàng, tiền công cũng sẽ trả đầy đủ, nếu em đồng ý có thể thử việc luôn trong tuần này.”
Giọng nói đều đều nhưng cánh tay lại mon men đến gần Lâm Tuyết. Một tay đặt lên đùi cô, vô ý mà miết một cái. Lâm Tuyết giật nảy mình, luống cuống đến đánh rơi cả cốc nước.
“Ối chà, sao lại không cẩn thận thế, em có làm sao không?”
Hiếu vừa nói vừa bắt lấy cánh tay Lâm Tuyết, lực tay quả thực rất mạnh, khiến cho Lâm Tuyết cơ hồ không giãy dụa được. Lúc này trong lòng cô đã hơi hoảng. Từ khi bước vào, lão quản lý kia liền dán mắt vào bộ ngực của cô, nước bắn ra làm áo trắng của Lâm Tuyết ướt sũng, áo ngực màu đen như có như không lộ ra, da thịt hồng hào thoát ẩn thoắt hiện sau lớp vải mỏng.
“Buông ra!”
Lâm Tuyết hét lớn một tiếng, nhưng giọng nói run rẩy đã hoàn toàn bán đứng cô. Lâm Tuyết quả thực rất sợ. Cô muốn gọi điện cho Tuấn Kiệt tới đón cô, nhưng cánh tay của tên quản lý kia vẫn túm chặt, bắt đầu lần mò lên phía trên của Lâm Tuyết.
“Sao thế, em không thích công việc đó sao? Hay là để anh giới thiệu cho em một công việc khác, tiền lương cao hơn, thế nào?”
Hơi thở kia đã kề sát bên tai Lâm Tuyết, như con ác thú chuẩn bị cắn một ngụm lên cổ cô. Lâm Tuyết giãy không được, vô tình làm đổ hết cả đồ đạc trên bàn, tạo nên một tràng loảng xoảng.
“Buông ra, tôi nói anh buông ra!”
Lâm Tuyết gần như hét lên, nhưng cái tay kia vẫn không an phận. Đôi mắt đã nhuốm chút dục vọng, bàn tay càng ghì chặt lấy cô. Dường như phản ứng của Lâm Tuyết làm hắn rất thích thú, Hiếu vươn tay, không nhân nhượng mà giật chiếc áo sơ mi. Cúc áo lập tức bung ra. Lâm Tuyết hoảng loạn giữ lấy phần áo bên trên, chân cũng không dừng lập tức đá vào hạ bộ của người đàn ông.
Bị tấn công bất ngờ, tên quản lý ăn đau đến gập người. Lâm Tuyết nhân cơ hội mà vùng thoát khỏi kìm kẹp của gã, vội vàng chạy về phía cửa.
Bên ngoài có bốn năm người nhìn thấy Lâm Tuyết chạy loạn thì không khỏi chửi bới, nói cô đi đứng không có mắt mũi. Lâm Tuyết nào còn có tâm trạng phản ứng, không xác định được phương hướng mà lao ra ngoài. Thế nhưng bên trong thật sự quá tối, phía bên cạnh còn có ba bốn gian phòng khác, Lâm Tuyết vội vàng rút điện thoại gọi cho Tuấn Kiệt. Dãy số bị cô bấm loạn xạ một lúc, đầu bên kia vang lên tiếng tút dài, nhưng không có ai bắt máy.
Lâm Tuyết cuống đến chân tay thừa thãi, mà lúc này tên quản lý đã đuổi ra ngoài, còn gọi theo hai bảo vệ muốn tới bắt cô lại. Lâm Tuyết lúc này chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, quán bar hiện tại giống như mê cung vây hãm Lâm Tuyết, cô chỉ còn cách đánh liều, xông vào một căn phòng đang khép hờ.
Lâm Tuyết vừa mở cửa, bên trong có ba bốn người đang ngồi, nhìn thấy Lâm Tuyết đột ngột xông tới, người ngồi ở vị trí cao nhất hơi nhíu mày.
Nơi đây bài trí khác với căn phòng khi nãy Lâm Tuyết bị kéo vào. Là loại phòng VIP chỉ dùng để tiếp khách quan trọng. Ngoài một cái bàn tròn bằng đá cẩm thạch sáng bóng, bốn người đàn ông mặc đồ đen ngồi hai bên, người ở giữa mặc vest xám, cổ áo nơi lỏng, từ trên người tỏa ra một loại khí thế bức người. Hắn gác chân, lẳng lặng châm một điếu thuốc. Lâm Tuyết không quản phía sau, lập tức chạy tới bên người đàn ông, gần như là quỳ xuống mà cầu xin. “Cứu..cứu tôi!”
Trong bóng tối, Lâm Tuyết vẫn có thể nhận ra đây là một người đàn ông tuyệt mĩ. Lông mày rậm, đôi mắt giống như hùng ưng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào con mồi. Môi mỏng khẽ nhếch, mang theo một loại tùy ý thản nhiên. Đây chính là loại người chỉ cần ngồi một chỗ cũng khiến cho người ta cảm thấy bị uy hiếp. Giống như con báo đang chậm rãi chờ đợi con mồi bước tới chân mình, quỳ xuống mà van lạy, cầu xin.
Nhìn thấy Lâm Tuyết đầu tóc hỗn loạn, áo ngoài không chỉnh tề chạy vào nơi này, người đàn ông bên cạnh Thanh Phong đã đoán được chút ý tứ. Nhưng lão biết tính tình người này ghét nhất là phiền phức, cho nên chỉ lừ mắt, ra hiệu cho hai bảo vệ ở ngoài cửa tới kéo Lâm Tuyết đi.
Lâm Tuyết trong lòng sợ hãi, chỉ có thể dùng tay níu chặt lấy gấu quần của người đàn ông, hắn ngược lại không phản ứng, giống như nhìn một con sâu bọ bé nhỏ đang bám lên y phục của mình.
“Còn không mau lôi ra ngoài!”
Nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn của Thanh Phong, người đàn ông trung niên vội ra lệnh. Lâm Tuyết sức lực chỉ là thiếu nữ, không đọ lại được với hai bảo vệ to cao lực lưỡng, lập tức bị kéo lê trên sàn đá hoa cương lạnh lẽo.
“Xin anh! Cứu tôi!”
Lâm Tuyết không bỏ cuộc. Mà bên ngoài lão Hiếu cùng với hai bảo vệ đã xông vào, vừa nhìn thấy người ngồi ở giữa phòng, vẻ mặt của Lão có chút nhăn lại, không nghĩ tới lại đụng phải vị phật sống này. Người đàn ông trung niên thấy bên cạnh Thanh Phong lên tiếng.
“Anh Hiếu, quán bar của anh từ lúc nào cho người lạ tùy tiện chạy vào phòng vậy?”
Lão Hiếu mồ hôi đầy đầu, vội vã lấy lòng: “Nhầm lẫn chút thôi, tôi lập tức đưa người đi ngay!”
Vừa nói, hắn vừa ra hiệu cho hai bảo vệ bên cạnh tiến tới bắt lấy Lâm Tuyết. Lúc này cô đã kêu đến khản đặc, sức lực yếu đuối hoàn toàn không giãy được khỏi lực tay của bốn người đàn ông lực lưỡng.
Giống như sợ vị kia tức giận, Hiếu lập tức lôi Lâm Tuyết ra ngoài. Ánh mắt cô gần như tuyệt vọng, cánh tay không ngừng vươn về phía người đàn ông kia. “Cứu! Cứu…tôi!”