Từ Thanh Phong ôm Lâm Tuyết lên bờ, sai người thay nước một lần nữa, sau đó mới yên ổn mà tắm cho Lâm Tuyết. Lúc này người giúp việc đã chuẩn bị sẵn quần áo cho cả cô và Từ Thanh Phong. Lúc rời khỏi phòng tắm, Lâm Tuyết có chút nhũn chân, phải nhờ có Từ Thanh Phong ôm vào phòng ngủ.

“Hôm nay em không cần đi làm.” Từ Thanh phong thản nhiên nói.

“Nhưng mà…”

Lâm Tuyết còn nghĩ tới cô mới đi làm không lâu, nếu cứ nghỉ liên tiếp thì e rằng cũng không được, nhưng Từ Thanh Phong là ông chủ, hắn đã cho phép cô nghỉ, vậy làm gì còn ai dám phản đối. Thấy vẻ băn khoăn trên gương mặt Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong lại nói.

“Em không cần đến công ty, nhưng tôi có việc khác cho em.”

Thây Lâm Tuyết nghiêng đầu khó hiểu, Từ Thanh Phong không nói không rằng, phân phó xe đưa hai người ra ngoài.

Lâm Tuyết không nghĩ tới, Từ Thanh Phong muốn dắt cô đi siêu thị.

“Đây là…”

Lúc đứng ở cửa siêu thị, Lâm Tuyết vẫn còn chưa hết bất ngờ. Không phải Từ Thanh Phong có đầu bếp riêng ư, mọi việc trong nhà cũng không cần hắn đụng tới nửa ngón tay, hôm nay hắn đưa cô đi siêu thị là thế nào đây?

“Tôi muốn em nấu ăn cho tôi.”

Dường như nhìn thấy thắc mắc của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong đáp gọn. Sau đó, nắm tay cô bước vào trong. Lâm Tuyết hơi bối rối, trước giờ cô không có bạn bè nên cũng không nấu cơm cho ai khác ngoài Tuấn Kiệt, nhưng điều này không trái với hợp đồng nên cô cũng không thể phản đối.

“Sáng nay là nợ, hiện tại là lãi.”

Từ Thanh Phong thần bí ghé vào tai Lâm Tuyết mà nói. Giữa chốn đông người, hành động này khiến Lâm Tuyết hơi xấu hổ, chỉ sợ bị ai đó bắt gặp.

Hai người dạo quanh một hồi, Lâm Tuyết mới nhỏ nhẹ hỏi.

“Ngài…ngài muốn ăn món gì?”

Từ Thanh Phong nói.

“Chỉ cần là món em nấu tôi đều thích.”

Đây đúng là câu trả lời tiêu chuẩn của cánh đàn ông, vừa nuông chiều vừa không làm người bạn gái phật lòng. Lâm Tuyết thực ra không biết khẩu vị của Từ Thanh Phong, nên chỉ đành gợi ý.

“Vậy…canh xương thì sao?”

Đây là một trong những món tủ của Lâm Tuyết, cô chớp mắt nhìn Từ Thanh Phong, chỉ sợ người kia sẽ nhíu mày phản đối. Thấy biểu hiện này, Từ Thanh Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cười đáp. “Được!”

Lâm Tuyết nhanh chóng chọn được đầy đủ nguyên liệu, xếp vào xe đẩy rồi tiến tới thanh toán. Sau đó hai người lên xe, trở về biệt thự. Hôm nay Từ Thanh Phong đã cho mấy người giúp việc nghỉ phép, cho nên trong phòng chỉ còn lại hắn và Lâm Tuyết. Cô bắt đầu xắn tay vào sơ chế nguyên liệu.

Vẻ mặt của Lâm Tuyết lúc làm việc gì đều rất chăm chú, giống như đặt tất cả tâm huyết vào đó. Từ Thanh Phong đứng một bên quan sát cô bận rộn, trong vô thức mà nhớ đến rất nhiều kỉ niệm. Khi hắn còn bé, hắn chưa bao giờ có một bữa cơm đúng nghĩa bên gia đình. Từ lão gia và Từ phu nhân thường xuyên đi sớm về khuya, phần lớn thời gian là Từ Thanh Phong ngồi ăn cơm một mình.

Mặc dù khi ấy trên bàn bày biện đủ món sơn hào hải vị, nhưng Từ Thanh Phong đều cảm thấy rất nhạt nhẽo. Sau này hắn lớn lên, những bữa ăn cũng càng lúc càng hình thức. Đều là trên bàn tiệc dùng bộ mặt giả tạo để giao tiếp với nhiều loại người, cho nên Từ Thanh Phong chưa bao giờ có một bữa ăn gia đình đúng nghĩa.

Lúc hắn ở phía xa quan sát Lâm Tuyết, nhìn thấy cô mang theo tâm tư nấu một nồi canh và vài món đơn giản, ngồi trong căn nhà cười nói cùng với Tuấn Kiệt, không hiểu sao trong lòng Từ Thanh Phong có chút ghen tị. Hắn cũng muốn thưởng thức món ăn do Lâm Tuyết nấu, muốn thử trải nghiệm bữa ăn của gia đình. Bởi thế, ngay buổi sáng khi thức dậy thì Từ Thanh Phong đã có ý tưởng này.

Mùi thơm mau chóng bay khắp phòng, tay nghề Lâm Tuyết không tệ, Từ Thanh Phong ngửi qua cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.

Một bát canh tinh tế được đặt lên bàn, xương hầm chín nhừ cùng với rau củ hài hòa xếp xung quanh. Hơi nóng lan tỏa. Lâm Tuyết lại nói.

“Còn hai món nữa.”

Từ Thanh Phong chăm chú nhìn cô, trong mắt ngập tràn hình ảnh bận rộn của Lâm Tuyết. Thì ra được một người nấu ăn cho là cảm giác như thế này.

Hai món còn lại cũng không phải món gì phức tạp, là cá sốt chua ngọt và bò nhúng giấm. Lâm Tuyết xưa nay chưa từng có điều kiện nên các món ăn cô nấu đều là đồ bình dân, dĩ nhiên không thể so sánh với đầu bếp nhà Từ Thanh Phong. Sau khi đặt hết đồ ăn lên bàn, Lâm Tuyết ngồi xuống, thận trọng quan sát biểu hiện của Từ Thanh Phong.

Hắn dùng đũa nếm thử một ít, hương vị rất vừa. Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lâm Tuyết mới buông tha cho cô mà tán thưởng một tiếng.

“Ngon lắm!”

Lâm Tuyết gần như thở ra một hơi, chỉ sợ món mình nấu khiến Từ Thanh Phong không vừa ý. Hắn lại nói.

“Tôi đáng sợ thế sao?”

Mỗi khi ngồi bên cạnh hắn, hay là lúc Từ Thanh Phong ôm lấy Lâm Tuyết, cô đều cực kỳ căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Lâm Tuyết nghe thấy hắn hỏi vậy thì có chút chột dạ, không biết nên gật hay lắc đầu.

“Bỏ đi!” - Từ Thanh Phong nói một tiếng. Hai người bắt đầu chậm rãi dùng bữa. Đến tối khi Lâm Tuyết muốn trở về, Từ Thanh Phong lại nói. “Hôm nay em ở lại đây đi.”

Đã hai ngày không trở về, Lâm Tuyết có chút không biết giải thích sao với Tuấn Kiệt. Nhưng nghĩ tới khoản nợ vẫn còn đè nặng, cô lại không dám phản đối.

Sau đó, Từ Thanh Phong dắt cô lên sân thượng, bởi vì lần nào đến đây hai người cũng lăn giường, sáng sớm ngày hôm sau Lâm Tuyết đã rời khỏi, cho nên cô không biết biệt thự này còn có một nơi rất đặc biệt.

Từ Thanh Phong dẫn Lâm Tuyết lên tầng thượng, hắn vừa bấm nút, mái vòm liền tự động mở ra, sau đó cả bầu trời sao lung linh rực rỡ hiện ra trước mặt Lâm Tuyết, cô thoáng kinh ngạc. Cảnh tượng trước mắt quá sức mĩ lệ, Lâm Tuyết si mê ngắm nhìn đến quên cả hô hấp.

“Đây là nơi tôi thích nhất, mỗi khi rảnh rỗi tôi sẽ đến đây ngắm sao.”

Giọng của Từ Thanh Phong đều đều, nhưng không ai biết đây là nơi bí mật của hắn. Có lẽ hắn thật sự muốn để Lâm Tuyết bước vào thế giới của mình, từng bước đến gần với hắn. Rõ ràng là căn cứ bí mật không cho ai biết, nhưng đột nhiên lại muốn chia sẻ với cô. Nhìn thấy biểu hiện của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong cuối cùng cũng nở nụ cười. Xem ra hắn làm đúng rồi.

Hai người sóng vai nhau ngồi dưới bầu trời sao lấp lánh, Lâm Tuyết nói.

“Ngài Phong, ngài có tin vào câu chuyện của các vì sao không?”

Từ Thanh Phong không phải kẻ mê tín, lại càng không phải thiếu nữ mơ mộng, hắn dĩ nhiên sẽ không tin ba thứ tầm phào này, nhưng hắn không phủ nhận.

Thực ra, Lâm Tuyết cũng rất thích ngắm sao, chẳng qua là khu cô ở nhà cửa san sát, muốn tìm một khoảng không cũng khó. Năm Lâm Tuyết còn nhỏ thì ba đã rời đi, nhưng cô luôn tin rằng ba cô đã hóa thành vì sao ở trên cao, luôn dõi theo che chở, bảo vệ cô.

Thấy Lâm Tuyết trầm ngâm, Từ Thanh Phong lại nói.

“Em có muốn kể cho tôi không?”

Lâm Tuyết nhìn về phía hắn, không nghĩ tới Từ Thanh Phong lại chủ động muốn nghe mình kể chuyện. Thực ra ngay từ lúc đầu gặp mặt, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy Từ Thanh Phong toát ra hơi thở nguy hiểm, bản năng nhắc nhở cô không nên lại gần con người này. Thế nhưng càng tiếp xúc, Lâm Tuyết lại nhận ra hắn cũng có rất nhiều sự dịu dàng, có lẽ định kiến lúc đầu của Lâm Tuyết với Từ Thanh Phong quá lớn, mới khiến cô luôn kháng cự và sợ hãi hắn. Giọng của Lâm Tuyết êm dịu, trôi theo tiếng gió. Cô kể cho Từ Thanh Phong nghe câu chuyện của những vì sao, về những người thân sau khi mất đi sẽ biến thành ngôi sao sáng nhất, soi đường cho người mà họ yêu thương.

Từ Thanh Phong lẳng lặng lắng nghe mà không cắt lời Lâm Tuyết. Hắn dường như cảm nhận được cô đang kể đến câu chuyện của mình. Theo hồ sơ mà Từ Thanh Phong tìm hiểu, hắn cũng biết Lâm Tuyết đã mất ba từ nhỏ.

Gió lạnh hơi thổi vào, thấy Lâm Tuyết run run, Từ Thanh Phong lại cởi áo ra khoác lên vai cho cô. Lâm Tuyết thoáng kinh ngạc, lại cúi đầu nói.

“Cảm ơn.”

Đêm về khuya, Từ Thanh Phong nhét vào tay cô một cái túi, hắn hôn lên trán cô rồi dặn dò Lâm Tuyết ngủ sớm. Hắn nói hôm nay không bắt buộc, cô có thể ngụ tại căn phòng nào trong nhà cũng được, chỉ cần ở cùng hắn.

Từ Thanh Phong rời đi trước, mà lúc Lâm Tuyết về phòng, cô mới nhận ra thứ mà Từ Thanh Phong nhét vào tay cô là một viên kẹo. Đó là viên kẹo bọc đường, lúc đi mua đồ ở siêu thị, Lâm Tuyết cứ nhìn mãi theo nó.

Nguyên nhân bởi vì lúc nhỏ Lâm Tuyết rất thích ăn kẹo đường nhưng không có điều kiện, sau này lớn rồi thì lại không ăn nữa, cảm thấy như thế rất trẻ con. Không nghĩ tới Từ Thanh Phong lại để ý tới điều này. Cô ngẩn người nhìn viên kẹo hồi lâu, bất giác lại cảm thấy có chút ấm áp.