Sau mấy ngày tăng ca vất vả, cuối cùng, Lâm Tuyết cũng hoàn thành xong phần công việc của mình. Hôm đó cả phòng hẹn nhau đi ăn liên hoan một bữa. Lúc Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ ngồi nói chuyện, cứ thấy cô mặt ủ mày chau, Lâm Tuyết bèn hỏi han Ngôn Giai Tuệ.
“Sao thế? Có gì không vui sao?”
Ngôn Giai Tuệ thở dài một tiếng. Nhưng lại lắc đầu nói không có gì, Lâm Tuyết sao có thể không biết cái cá tính khẩu thị tâm phi của cô nàng. Mà xem bộ dạng này, tám chín phần nguyên nhân đến từ Trần Huy. Cuối cùng nhìn thấy ánh mắt như nhìn thấu hồng trần của Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ mới chịu nói thật.
Kể từ sau chuyến công tác kia, Trần Huy cứ quấn lấy cô đến phiền. Còn nói cái gì mà sẽ chịu trách nhiệm với Ngôn Giai Tuệ. Lúc nghe lời đó, Ngôn Giai Tuệ đơ luôn, còn nghiêm túc hỏi Trần Huy có phải ăn nhầm hay là đụng nhầm đầu vào chỗ nào hay không.
Nghe thấy cô miêu tả như thế, Lâm Tuyết cũng không nhịn được mà bật cười.
“Vậy thì không phải là đúng ý cậu rồi sao? Cậu cũng có tình cảm với anh Huy mà.”
Lâm Tuyết nói đến đây, Ngôn Giai Tuệ lại thở dài.
Đúng là cô có tình cảm với Trần Huy, nhưng từ trước đến giờ hắn ăn chơi thành thói, chưa từng thực lòng với người nào. Ngôn Giai Tuệ không dám tin, cũng không muốn bản thân ngày một lún sâu.
“Mình chỉ là cảm thấy không phải.”
Lâm Tuyết lại nắm tay cô nói.
“Ngôn Giai Tuệ, tuy rằng cậu có ác cảm với Trần Huy, nhưng ai nói anh ta sẽ không thay đổi đâu. Chi bằng cậu cứ cho Trần Huy một cơ hội, cũng coi như là…cho bản thân mình một cơ hội.”
Thấy dáng vẻ Ngôn Giai Tuệ vẫn còn băn khoăn, Lâm Tuyết lại nói.
“Cậu đấy, đừng có nghĩ quá phức tạp. Cũng không cần ép buộc mình phải tiếp nhận ngay lập tức. Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Ngôn Giai Tuệ nghe vậy mới cảm thấy xuôi phần nào. Mỉm cười cảm ơn Lâm Tuyết. Khi bọn họ tan ca, vừa hay nhìn thấy Trần Huy ở bên dưới. Hôm nay hắn đi xe thể thao màu đỏ, mui trần, vừa bước xuống xe đã thu hút toàn bộ ánh nhìn trong sảnh. Trần Huy đẩy gọng kính râm, nở nụ cười tiêu chuẩn với Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ.
“Làm màu.”
Trong khi Ngôn Giai Tuệ bận rộn khinh bỉ hắn, Trần Huy đã hai ba bước tiến đến bên cạnh.
“Chào hai tiểu thư xinh đẹp, không biết kẻ hèn này có vinh hạnh được đi cùng với hai vị tiểu thư không?”
Trước ánh mắt hú hét của những người xung quanh, Ngôn Giai Tuệ kéo tay Lâm Tuyết đi thẳng về xe của Từ Thanh Phong đỗ ở gần đó, bỏ lại Trần Huy cứng đờ đứng ở một bên.
Vương Liên ở phía sau thấy vậy, trong nhất thời lại nổi lên ghen tức vô cớ.
Xem ra, quan hệ của bọn họ với Từ Thanh Phong vốn không phải bình thường.
Sau khi bốn người đến địa điểm liên hoan, tất cả nhân viên trong công ty đều ngỡ ngàng. Vốn dĩ đây chỉ là một bữa tiệc do các trưởng phòng tổ chức vui vẻ với nhau, lại không ngờ chủ tịch của bọn họ cũng đến. Lúc nhìn thấy Từ Thanh Phong bước vào, ai nấy đều ngây người, sau đó vội vội vàng vàng dọn chỗ cho hắn.
Phải biết rằng, vị chủ tịch này xưa nay nghiêm khắc khó gần, trừ những thư ký tiếp xúc trực tiếp như Lâm Tuyết và nhóm Hình Lâm, những nhân viên bình thường muốn gặp hắn cũng đã khó khăn, nào nghĩ tới việc có thể ngồi ăn chung một bữa cùng tổng tài.
Vẻ mặt ai nấy đều có chút căng thẳng, chỉ sợ làm sai gì đó khiến cho Từ Thanh Phong để ý. Thế nhưng bọn họ lo lắng thừa thãi rồi, Từ Thanh Phong sau khi xuất hiện thì chỉ im lặng ăn uống, dặn dò bọn họ.
“Mọi người cứ thoải mái nhé.”
Lúc đầu mấy nhân viên còn khách sáo, nhưng sau mấy tuần rượu, liền bắt đầu thoải mái thật.
Bọn họ cười nói đến là vui vẻ, ngay cả Hình Lâm hôm nay cũng phá lệ uống thêm vài chén. Việc kinh doanh của DC năm nay gặp rất nhiều thuận lợi, không thể không kể đến tầm nhìn xa trông rộng của Từ Thanh Phong, lại thêm lương thưởng hậu hĩnh, tuy rằng môi trường làm việc có chút khắc nghiệt, nhưng những nhân viên này vẫn cảm thấy DC là chốn thiên đường.
Sau khi hết tăng một, thấy Từ Thanh Phong không có vẻ gì để ý đến bọn họ, Chu Giang đề nghị chơi trò chơi. Nháy mắt những người xung quanh đã nhiệt liệt phản ứng. Tất nhiên trong này cũng toàn là người lớn, mấy cái game nghĩ ra cũng có chút khiến người ta đỏ mặt. Đầu tiên là trò nói thật nói dối. Quy tắc chơi rất đơn giản, dùng cái chai bia đã hết rồi quay một vòng, nếu quay vào ai, người đó phải bốc một lá bài và trả lời thật lòng, nếu không sẽ bị phạt.
Đồ ăn trên bàn nhanh chóng được dọn hết đi. Chiếc chai kia quay vòng vòng, lượt đầu tiên quay trúng Hình Lâm, cô bốc một lá.
“Thật hay thách: Việc xấu hổ nhất mà bạn từng làm.”
Ở vòng này, Hình Lâm chọn phạt, mọi người đều có chút hi vọng nghe được chuyện xấu hổ của Hình Lâm, trước nay cô luôn mang vẻ ngoài chỉn chu nghiêm túc, không ai tưởng tượng được Hình Lâm sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch nào. Thế nhưng Hình Lâm cũng không cho bọn họ toại nguyện, nhất quyết chọn thử thách để giữ kín bí mật kia. Sau đó cô rút được lá bài uống ba ly rượu.
Mọi người vỗ tay ào ào, cũng có người tỏ ra tiếc nuối. Sau đó vòng quay lại bắt đầu.
Cái game này quả thực có rất nhiều trò thô bỉ, khiến cho mọi người cười mãi không thôi. Đến vòng quay thứ mười mấy, Lâm Tuyết đang ngồi uống nước ngọt, đột nhiên thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình. Mà lúc cô ngẩng lên mới phát hiện chai bia kia đã hướng về phía Lâm Tuyết.
“Lâm Tuyết à, rút một lá đi.”
Trước ánh mắt của mọi người, Lâm Tuyết bối rối rút một lá sự thật.
“Bạn đã có người trong lòng chưa?”
Vừa thấy câu hỏi của Lâm Tuyết, mấy đồng nghiệp nam đã hứng khởi hơn hẳn. Từ khi Lâm Tuyết vào công ty đã được rất nhiều người để ý. Không chỉ ngoại hình xinh đẹp, Lâm Tuyết cư xử nói chuyện đều rất nhẹ nhàng, rõ ràng là hình mẫu bạn gái lý tưởng mà đấng mày râu đang hướng tới. Thấy mấy chục cặp mắt nhìn chằm chặp vào mình, Lâm Tuyết bối rối không biết trả lời như thế nào.
Mà vị Từ chủ tịch vẫn im lặng thưởng thức nãy giờ bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Cho đến khi Lâm Tuyết gật nhẹ đầu, đám đông xung quanh liền vỡ òa. Có người thậm chí không kìm chế được mà gào khóc.
“Ôi trời ơi, cái gì thế này?”
“Sao nữ thần của tôi lại có người trong lòng rồi.”
Đồng nghiệp nữ thì kéo tay Lâm Tuyết mà dò hỏi.
“Ai vậy? Có phải là người trong công ty hay không?”
Lúc này, may là có Ngôn Giai Tuệ giải vây cho Lâm Tuyết. Cô xua tay nói.
“Hết câu hỏi rồi, muốn hỏi tiếp thì chờ lượt sau nha.”
Không khí trên bàn ăn thoáng chốc sôi nổi hơn, lại không ai để ý tới Từ Thanh Phong nét mặt càng lúc càng đen lại. Chỉ có Hình Lâm tinh ý nhận ra tổng tài đã uống liên tục mấy ly rượu rồi, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm.
Đây là….bị chọc trúng chỗ nào rồi?
Những người bên cạnh vẫn không hay biết, bọn họ bị cuốn vào trò chơi, đến tận khuya mà vẫn không chịu thôi. Sau đó cái ly kia lại quay vòng vòng, cuối cùng lần này dừng lại bên cạnh chỗ của Hình Lâm.
Trái với sự ồn ào lúc nãy, hiện tại mấy chục con người đều im lặng, cả căn phòng đột nhiên như bị cướp hết âm thanh, ai nấy ngơ ngác nhìn về hướng mũi chai, mà đầu còn lại của nó, đang chĩa thẳng vào Từ Thanh Phong.
Xong rồi, làm sao dám lôi chủ tịch của bọn họ ra làm trò cười chứ.
Mười mấy người đều thầm than một tiếng trong lòng, còn đang định nhân lúc Từ Thanh Phong chưa nổi giận mà bắt đầu vòng quay mới thì đột nhiên thấy hắn vươn tay ra. Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Từ Thanh Phong bốc một lá thử thách.
“Hôn một người trong phòng.”
Má nó, lá này thật quá cháy rồi.
Những nhân viên xung quanh người cống hiến lâu nhất là Hình Lâm, cô chưa từng nhìn thấy Từ Thanh Phong đặt tình cảm lên bất cứ ai hay việc gì, cho nên Hình Lâm không dám tưởng tượng ra biểu hiện của Từ Thanh Phong lúc hôn ai đó. Thậm chí cả Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy lớn lên cùng Từ Thanh Phong từ nhỏ cũng có chút khó đỡ. Hơn nữa còn đông người thế này.
Trò chơi tìm chết gì đây?
Đủ loại biểu cảm xuất hiện trên gương mặt của các đồng nghiệp. Có người khéo léo hích tay của Hình Lâm, muốn cô giải vây cho tình huống khó xử này.
“Cái này chỉ là chơi bời thôi, hay là…”
Hình Lâm còn chưa dứt lời, đã thấy Từ Thanh Phong đặt lá bài kia xuống. Chủ tịch của bọn họ nhàn nhạt nói.
“Không sao, có chơi có chịu.”
Thế là dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Từ Thanh Phong rời khỏi chỗ ngồi. Những nhân viên nữ ai nấy đều mong theo hy vọng, tim đập thình thịch nhìn hướng di chuyển của Từ Thanh Phong. Mà lúc này, hắn đã rẽ qua đám người, từng bước tiến thẳng về phía Lâm Tuyết.
Cho dù đã có linh cảm trước, Lâm Tuyết vẫn có chút hoảng sợ. Không phải Từ Thanh Phong định hôn cô giữa nơi đông người như thế này chứ?
Trong khi Lâm Tuyết còn chưa biết phản ứng thế nào, đã thấy thân hình cao lớn của Từ Thanh Phong choán lấy tầm nhìn. Xung quanh vang lên tiếng hít thở căng thẳng, cộng với vài cặp mắt hau háu muốn xem trò vui. Từ Thanh Phong lại chẳng có vẻ gì ngại ngùng, thậm chí, Hình Lâm còn tinh ý nhìn thấy khóe miệng của tổng tài đang nhếch thành một độ cong rất nhỏ.
“Cái…”
Lâm Tuyết còn chưa kịp nói, Từ Thanh Phong đã không nói không rằng mà cúi xuống. Trong lúc không gian xung quanh vỡ òa, Lâm Tuyết cũng cảm nhận được cánh môi lạnh lùng dán xuống. Mắt chạm mắt, môi chạm môi.