Không khí trò chơi lúc này đã đẩy lên đỉnh điểm, nhưng Từ Thanh Phong sau cái hôn kia thì nhanh chóng tách ra. Đám đông đang đứng xem cũng vội vàng lảng tránh ánh mắt, chỉ sợ bị chủ tịch ghim phải. Lúc này, Từ Thanh Phong mới có vẻ hơi hài lòng, bộ dạng tức giận tràn đầy sát khí lúc nãy cũng bay mất tiêu. Hắn híp mắt cười.

“Mọi người chơi vui vẻ, tôi có việc phải đi trước.”

Từ Thanh Phong nói xong, ai nấy đều vội vàng đứng dậy chào hắn. Cũng có không ít người thở phào, dù sao không có Từ Thanh Phong ở đây bọn họ chơi đùa cũng thoải mái hơn. Thế nhưng, Lâm Tuyết cũng mau chóng đứng dậy. Cô kiếm cớ ở nhà còn có việc nên xin phép về sớm. Mà lúc này, đồng hồ cũng đã điểm mười một giờ.

Những ai không bận vẫn ở lại tiếp tục chơi, còn rủ nhau đi tăng hai. Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy cũng kiếm cớ về trước.

Lúc ra khỏi quán ăn, có một đồng nghiệp nam ngỏ ý đưa Lâm Tuyết về, nhưng cô chỉ xua tay tỏ ý không cần. Thực ra, Lâm Tuyết vốn chẳng có việc gì cả, cô rời đi, chỉ bởi vì đây là yêu cầu của Từ Thanh Phong. Ngay khoảnh khắc hai người tách ra, Từ Thanh Phong đã nói nhỏ vào tai Lâm Tuyết hẹn cô ra bên ngoài. Từ chủ tịch vốn chẳng phải người hào phóng gì, hôm nay thấy Lâm Tuyết giữa bao nhiêu người thừa nhận có người trong lòng, còn để bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chặp vào cô như thế, e rằng đã phải nhịn xuống không ít.

Quả nhiên, Lâm Tuyết vừa đi về phía trước không xa, liền nhìn thấy chiếc xe của Từ Thanh Phong đỗ ngay ngắn bên đường. Hôm nay hắn tự mình lái xe đến, lúc này, Từ Thanh Phong đang ngồi ở ghế lái quan sát Lâm Tuyết.

Cô vội tiến lên một bước, vừa mở cửa, cánh tay to lớn của Từ Thanh Phong đã kéo cô vào lòng. Lâm Tuyết mất đà ngã vào người hắn. Cánh cửa đóng sập lại. Sau đó, Từ Thanh Phong đã không thể chờ đợi nổi mà hôn lên môi Lâm Tuyết.

Cái hôn này mang theo rất nhiều sự tức giận và trách cứ, Lâm Tuyết không hiểu sự tức giận của Từ Thanh Phong xuất phát từ đâu, chỉ có thể ngửa cổ, thở dốc, cố gắng bắt nhịp cùng với hắn. Xe của Từ Thanh Phong dùng loại kính hai chiều, chỉ có người bên trong nhìn thấy, còn người ngoài hoàn toàn không thấy gì. Thế nhưng Lâm Tuyết vẫn có chút hoảng sợ, thấy cánh tay kia đã luồn xuống dưới váy, Lâm Tuyết giật nảy mình bắt lấy tay của hắn.

Từ Thanh Phong nhìn Lâm Tuyết, trong mắt đã nhuốm màu tình dục, lại thấy Lâm Tuyết lắc đầu.

“Người đó là ai?”

Giọng nói của Từ Thanh Phong vừa trầm vừa thấp, mang theo cả sự nguy hiểm. Lâm Tuyết lúc này mới ý thức được hắn tức giận vì chuyện này. Thực ra, bản thân cô lúc đó chỉ trả lời bừa mà thôi. Lâm Tuyết biết có vài đồng nghiệp nam có ý với mình, bởi vậy để tránh phiền phức, Lâm Tuyết chỉ có thể hàm hồ gật đầu. Lại không nghĩ tới cái gật đầu này khiến cho Từ Thanh Phong cực kỳ tức giận.

“Là gã anh trai của em sao?”

Thấy Lâm Tuyết không đáp lại, nỗi bực tức vô cớ mới đè nén xuống được lại bắt đầu phun trào. Từ Thanh Phong nắm lấy sau gáy của cô, cái hôn càng mãnh liệt triền miên, cánh tay còn lại cũng không an phận, không ngừng xoa nắn thân thể thiếu nữ. Mỗi khi bàn tay xoa đến đâu, liền thắp lên lửa nóng khó nhịn.

Lâm Tuyết ngửa đầu thở dốc, khó khăn lắm mới tìm được một chút dưỡng khí mà giải thích.

“Ngài…ngài bình tĩnh một chút.”

Giữa đường tuyên dâm, đây là trải nghiệm đáng sợ đến mức nào.

Thế nhưng Từ Thanh Phong một khi đã tức giận thì nào còn để ý đạo lý gì nữa. Hắn chỉ hận không thể khảm cô vào trong vòng tay của mình, từng bước nuốt trọn cô, biến cô thành của hắn mãi mãi.

Từ Thanh Phong trước nay chưa từng có dục vọng chiếm hữu với thứ gì, nhưng Lâm Tuyết thì khác. Lúc nào cô cũng có thể thổi lên đố kị và ghen tức của hắn. Nhìn thấy Lâm Tuyết ở bên cạnh mình nhưng vẫn không ngừng nhớ về người đàn ông khác, không ngừng hướng về phía anh ta, trong lòng Từ Thanh Phong giống như bị người ta hung hăng cho mấy quyền.

Từ Thanh Phong thừa nhận, hắn thích cô, thích đến phát điên rồi.

“A!”

Từ Thanh Phong cắn lên cần cổ Lâm Tuyết, bởi vì không báo trước nên khiến cô bất ngờ, cả người đều run lên. Sau đó áo sơ mi đã bị giật đến ngang vai, da thịt trắng nõn mịn mà lập tức hiển lộ trước mắt Từ Thanh Phong. Dục hỏa trong mắt không gì ngăn cản được. Cánh tay kia lập tức giật phăng lớp phòng ngự cuối cùng, hung hăng cắn lên ngực Lâm Tuyết.

Bởi vì không gian chật hẹp, Lâm Tuyết vô pháp lùi về phía sau, cô chỉ có thể gác tay lên vai Từ Thanh Phong, thừa nhận cơn kích tình tức giận của hắn dày vò bản thân mình.

Khóe mắt Lâm Tuyết phiếm hồng, nước mắt lại lã chã rơi. Cùng với từng nhịp ra vào liên tục, cần cổ ưỡn cao, nước mắt cũng tràn ra khỏi khóe mi.

Lúc nghe thấy tiếng nức nở của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong rốt cuộc mới cảm thấy có chút không đúng. Hắn nâng mặt cô lên, nhìn thấy trong mắt Lâm Tuyết giống như thủy triều kéo tới, vừa đáng thương vừa yếu ớt.

“Tôi…”

Trong mắt Lâm Tuyết tràn ra ấm ức và tủi nhục. Vốn dĩ mấy ngày gần đây, hảo cảm của Lâm Tuyết với Từ Thanh Phong đã tăng lên khá nhiều. Cô cảm thấy Từ Thanh Phong cũng không giống như vẻ bề ngoài, là một người cũng rất ấm áp. Thế nhưng giây phút hiện tại lại nói cho Lâm Tuyết biết, hóa ra chỉ là do cô nghĩ nhiều. Lâm Tuyết ngay từ đầu đã là một món đồ chơi Từ Thanh Phong thích thì gọi đến chán thì đuổi đi, mãi mãi không thể thay đổi được.

Nhìn thấy hắn trút hết tức giận lên mình, Lâm Tuyết rốt cuộc không thể chịu nổi nữa.

“Vì cái gì…vì cái gì ngài cứ phải bắt nạt tôi như thế?”

Nghe thấy tiếng nức nở của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong rốt cuộc ngẩn ra.

Ngay từ khi còn nhỏ, Lâm Tuyết đã chẳng có mấy giây phút vui vẻ. Sống với người dì ác độc, Lâm Tuyết vẫn luôn nhún nhường cam chịu, khi ấy, chỉ có Tuấn Kiệt mang lại ánh sáng cho cô. Vì chút ánh sáng nhỏ nhoi đó mà Lâm Tuyết vẫn luôn chịu đựng, chưa từng bỏ cuộc. Sau này, cô gặp được Từ Thanh Phong, khi cô tưởng hắn chỉ là gã đàn ông xấu xa thì Từ Thanh Phong lại thể hiện ra rất nhiều mặt tốt đẹp. Sự quan tâm của hắn, để ý của hắn khiến Lâm Tuyết bất giác cảm thấy tia sáng nhỏ nhoi lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của mình.

Thế nhưng hắn cũng chỉ như những người khác, vốn dĩ luôn coi Lâm Tuyết là một món đồ chơi. Tùy thời khống chế, trêu đùa với cô.

Lâm Tuyết chưa từng tức giận, cũng chưa từng phẫn nộ, nhưng không phải cô không cảm nhận được.

Cô cũng là con người, biết suy nghĩ, biết đau đớn, biết tổn thương.

Cô cũng muốn được đối xử như những người khác.

Lâm Tuyết khóc đến nỗi không thở được. Bao nhiêu ấm ức tủi nhục hiện tại đều trôi theo dòng nước mắt. Giống như mặt hồ yên ả liên tục bị ném đá vào, lúc đầu vẫn là yên lặng chịu đựng. Chỉ là đến một ngày, cô rốt cuộc không chịu đựng được nữa. Tất cả dồn nén bấy lâu đều đột nhiên vỡ òa.

Lúc này, trái tim của Từ Thanh Phong cũng nhũn ra. Hắn sao có thể quên đi lời dặn dò của bác sĩ, đã nói trước không được ép bức cô, cũng không được để cô khó chịu. Từ Thanh Phong hối hận thì cũng muộn rồi. Hắn nhìn thấy trong đôi con ngươi ầng ậc nước của Lâm Tuyết toàn là bi thương.

“Tại sao các người cứ hết người này đến người khác muốn bắt nạt tôi?”

Từ Thanh Phong kéo lại vạt áo của Lâm Tuyết, thấy cô khóc như một đứa trẻ, lúc này mới vòng tay ôm lấy cô. Dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa lên tóc Lâm Tuyết, vỗ vỗ về.

“Tôi xin lỗi!”

“Lâm Tuyết! Tôi xin lỗi!”