Có thể nói, đây là lần đầu tiên Từ Thanh Phong xin lỗi người khác. Trước nay, vốn dĩ chỉ có người khác sai chứ không có Từ Thanh Phong sai. Cha mẹ hắn lại càng căn dặn, hắn tuyệt đối không được chủ động nhận lỗi với người khác. Thế nhưng nhìn thấy nước mắt của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong rốt cuộc cảm thấy bản thân sai rồi.

Hắn không nên ép buộc cô, quan hệ của hai người vốn chỉ là loại quan hệ thể xác, Lâm Tuyết không thích hắn, hắn cũng không nên vì thế mà ép buộc cô. Chỉ là trước nay Từ Thanh Phong chưa bao giờ để ý một người như thế, trong vô thức, mọi hành động mọi lời nói của người này đều khiến hắn chú ý. Đến lúc nhận ra tình cảm của mình, chỉ sợ sẽ mất đi cô. Cũng bởi thế mà gây ra sai lầm.

Lâm Tuyết khóc rất lâu rồi mới ngừng. Từ Thanh Phong bồi cô cả một buổi. Đợi đến khi Lâm Tuyết ngừng khóc mới dùng khăn tay lau mặt cho cô.

“Nhìn em kìa, khóc thành con mèo nhỏ mất rồi.”

Lâm Tuyết không đáp. Người đàn ông này thật sự là âm tình bất định, lúc bức ép cô thì nhất định không chừa đường lui, nhưng lúc bình thường lại dịu dàng hiếm thấy.

Lúc này, bên ngoài đường cũng thưa thớt người qua lại, chỉ có lác đác vài người đi làm khuya đang ngược dòng để trở về nhà. Có mấy xe bán hàng dạo gõ leng keng leng keng, không ai để ý chiếc xe màu đen vẫn im lìm đỗ một góc. Đêm đã khuya, làm tiếp cũng không được, Từ Thanh Phong chìa ra một cái kẹo cho Lâm Tuyết.

“Em ăn đi!”

Thấy viên kẹo kia, Lâm Tuyết cũng có chút ngạc nhiên. Không nghĩ tới một người nghiêm túc như hắn lại mang theo thứ này bên người. Nhìn thấy Lâm Tuyết tròn mắt nhìn mình, Từ Thanh Phong mới hơi gãi mũi nói.

“Biết em thích ăn, lúc nào cũng để dành một ít.”

Đúng vậy, Lâm Tuyết thích đồ ngọt, từ nhỏ thì đã thích rồi. Chỉ là không nghĩ tới, sở thích ngay cả Tuấn Kiệt lớn lên cùng cô từ nhỏ cũng không nhận ra, mà Từ Thanh Phong chỉ liếc mắt một chút đã biết.

Lâm Tuyết cầm lấy viên kẹo kia, thẹn thùng mà nói một tiếng.

“Cám ơn.”

Thực ra bây giờ bình tĩnh lại, Lâm Tuyết cũng có chút hoảng. Ban nãy cảm xúc không kìm nén được mà mắng hắn, còn bày ra bộ dạng như thế trước mặt Từ Thanh Phong. Rõ ràng hợp đồng là hai người tình nguyện, Lâm Tuyết đột nhiên có chút chột dạ, sợ bản thân khiến cho Từ Thanh Phong không vui. Nhưng quả thật khóc lóc một hồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Từ Thanh Phong lại nói.

“Lúc nãy em thật hung dữ, thiếu điều cắn tôi luôn rồi.”

Nhớ đến bộ dạng xấu hổ của mình, Lâm Tuyết lại ngượng không dám ngẩng mặt.

“Nhìn em lúc đó, giống con vật nhỏ bị tổn thương.”

Lâm Tuyết thở dài.

“Ngay từ nhỏ đã không có ai yêu thích tôi.”

Từ Thanh Phong nghe đến đây thì nhíu nhíu mày, Lâm Tuyết chưa từng kể chuyện của cô cho hắn nghe. Trước đây đều là Từ Thanh Phong chủ động đến tìm Lâm Tuyết, cũng là Từ Thanh Phong bắt buộc cô tiếp nhận hắn, bắt Lâm Tuyết bước vào thế giới của mình.

“Tôi không có ba mẹ, cũng không có người thân, anh ấy là người thân duy nhất của tôi. Trước kia, tôi cũng đã từng nghĩ sẽ ở bên anh ấy suốt đời, nhưng hiện tại..”

Lâm Tuyết nói đến đây thì hơi ngừng lại, thở ra một hơi. Thực ra, trong khoảng thời gian này Lâm Tuyết cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cô biết cô và Tuấn Kiệt sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì được. Bệnh tình của Lâm Tuyết cũng sẽ rất nhanh cướp đi sinh mạng của cô, cho nên, tình cảm này Lâm Tuyết sẽ mãi mãi chôn chặt trong lòng, mãi mãi không nói ra.

Nhìn thấy Lâm Tuyết thẫn thờ nhìn về phía trước, Từ Thanh Phong mới đưa tay vuốt tóc của cô.

Vốn đã tìm hiểu về tình cảnh của Lâm Tuyết, nhưng đến lúc nghe cô tự mình kể ra, vẫn là không tự chủ được mà cảm thấy xót xa.

“Sau này, tôi sẽ không bắt ép em làm điều em không muốn.”

Từ Thanh Phong nói xong, ngay cả Lâm Tuyết cũng cảm thấy ngạc nhiên. Hắn nói vậy là có ý gì? Lâm Tuyết hạ mắt đáp.

“Thực sự không cần, là do lúc nãy tôi không kiềm chế được cảm xúc. Tôi đã kí hợp đồng rồi, tôi sẽ cố hết sức để không khiến ngài không hài lòng.”

Từ Thanh Phong thở dài một hơi, vốn không biết nên giải thích thế nào để cho Lâm Tuyết hiểu. Thôi thì cứ để cô dần dần tiếp nhận vậy.

Sau đó, Từ Thanh Phong lái xe đưa Lâm Tuyết về nhà. Trên đường đi còn mua cho cô mấy bọc đồ ăn khuya, bảo rằng lúc nãy Lâm Tuyết chỉ uống chứ không ăn mấy, bụng nhất định sẽ khó chịu. Đợi đến tiểu khu của Lâm Tuyết, cô bước ra, chào Từ Thanh Phong qua lớp kính. Từ Thanh Phong nhẫn nhịn cả buổi, lúc này mới kéo lấy cánh tay của Lâm Tuyết.

Cô ngoái đầu lại, lúc này Từ chủ tịch vẫn luôn điềm đạm nghiêm túc đột nhiên lộ ra chút nhu hòa, giọng nói trầm thấp của Từ Thanh Phong truyền vào tai cô.

“Lâm Tuyết, em đừng sợ tôi có được không?”

Hóa ra, cả buổi Từ Thanh Phong im lặng là vì suy nghĩ đến vấn đề này. Lần trước, trong bữa cơm cũng vô ý mà nhắc đến một lần. Lâm Tuyết hơi bất ngờ, sau đó là ngỡ ngàng. Rồi lại có chút buồn cười. Hóa ra người đàn ông này cũng không giống như cô tưởng tượng. Cô nói.

“Từ lâu tôi đã không sợ ngài rồi.”

Đáp lại nụ cười của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong mấy phút trước còn khắc chế kịch liệt, lúc này lại nhoài người ra hôn lên trán cô. Thấy Lâm Tuyết hơi sững sờ, Từ Thanh Phong giở giọng năn nỉ.

“Chỉ một chút thôi.”

Sau đó, chỉ hôn nhẹ lên trán Lâm Tuyết. Tựa như cái hôn mà người yêu dành cho nhau trước khi đi ngủ.

Lâm Tuyết cúi đầu, chào hắn rồi mới trở về.

Trong vô thức, Lâm Tuyết sờ lên trán mình, giống như cảm nhận cái hôn và độ ấm của Từ Thanh Phong còn vương lại. Cô vừa xoay người, không ngờ phía trước cửa lớn đã có một thân hình cao lớn đứng đợi. Lâm Tuyết giật mình đến nỗi suýt thì đánh rơi cả hộp đồ ăn trên tay. Sắc mặt Lâm Tuyết tái mét, lại thấy ở phía đối diện, Tuấn Kiệt đang nhìn cô chằm chằm.

Khuôn mặt anh lạnh lùng cực điểm, giọng nói không có độ ấm truyền vào tai Lâm Tuyết.

“Người đàn ông đó là ai?”