Lúc này, Lâm Tuyết cảm thấy trước mặt tối tăm, đối diện với ánh mắt ghê sợ và sự ghét bỏ của Tuấn Kiệt, cô dường như muốn trốn chạy. Nhưng Tuấn Kiệt đã không cho cô làm thế, anh tiến lên phía trước, bắt lấy cánh tay của Lâm Tuyết.
“Sao em lại không nói gì? Người đàn ông đó là ai?”
Vốn dĩ, hôm nay không thấy Lâm Tuyết trở về, Tuấn Kiệt lại gọi cho cô không được nên dứt khoát đứng ở ngoài cửa chờ cô. Đợi đến rất khuya mà vẫn không thấy, trong lòng đã có chút lo lắng, sau đó anh mơ hồ nghe thấy tiếng xe trở về, thầm nghĩ là người đi đường mà thôi. Ai ngờ lại thấy Lâm Tuyết bước ra từ chiếc xe đó, người đàn ông trong xe nắm tay của cô, kéo cô lại, còn hôn lên trán Lâm Tuyết. Lúc ấy, trong lòng Tuấn Kiệt giống như bị gõ một chùy, anh chỉ có thể ngây người nhìn cô. Lại nhớ đến những lần Lâm Tuyết đi sớm về muộn, trong lòng không khỏi dâng lên tức giận vô cớ.
Cái siết tay càng chặt khiến cho Lâm Tuyết cũng hơi đau đớn, cô chỉ có thể ấp úng nói.
“Anh…anh buông em ra.”
Đây là lần đầu tiên Tuấn Kiệt nổi giận với cô như thế.
“Người đó là…người đó là…”
Lâm Tuyết không biết giải thích như thế nào. Nếu nói Từ Thanh Phong là sếp của cô, thì hai người lại có những hành động thân mật vượt quá mức quy định. Làm gì có người sếp nào hai ba giờ sáng đưa nhân viên về nhà, còn hôn chào tạm biệt trước cổng. Nhưng nếu nói là người yêu thì cũng không phải. Lâm Tuyết không muốn nói dối Tuấn Kiệt, lại càng không thể nói ra sự thật mối quan hệ giữa hai người.
Thấy cô vẫn im lặng cúi đầu, cơn phẫn nộ càng lớn, Tuấn Kiệt dùng sức siết chặt lấy cánh tay Lâm Tuyết hòng bắt cô phải đưa ra lời đáp.
“Lâm Tuyết, em giải thích rõ ràng cho anh.”
Vốn dĩ, Tuấn Kiệt và Lâm Tuyết cũng chưa từng có ước hẹn nào. Anh cũng không có quyền gì nổi giận với cô cả. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tuyết bước ra từ chiếc xe kia, nhìn thấy cô mỉm cười nhìn theo người đàn ông đi khuất, trong lòng Tuấn Kiệt giống như ngọn núi lửa phun trào.
Sau đó, Tuấn Kiệt nhớ đến người bạn mà Lâm Tuyết từng nói, lúc này sắc mặt anh trắng bệch, không dám tin mà hỏi lại.
“Lâm Tuyết, em thành thật nói cho anh biết, người bạn mà em nói, có phải là gã đàn ông đã đưa em về nhà không?”
Lâm Tuyết cắn môi, ngón tay nắm chặt, mười móng tay đâm sâu vào da thịt.
“Anh..”
Biểu hiện này đã giúp Tuấn Kiệt khẳng định suy nghĩ của anh. Đáng lẽ anh phải nghi ngờ từ sớm, Lâm Tuyết và Tuấn Kiệt lớn lên với nhau từ nhỏ, vòng bạn bè của cô có bao nhiêu người, chẳng lẽ anh lại không biết. Lâm Tuyết vốn dĩ không thể kết giao được với người bạn giàu có như vậy, càng huống hồ làm gì có ai lại tốt bụng cho người ta mượn đến mấy tỉ, thậm chí còn không yêu cầu trả lại. Thời gian này, Lâm Tuyết cứ đi sớm về muộn, thỉnh thoảng lại nói mình sang nhà bạn không về, nguyên lai là đi cùng người đàn ông đó.
Cơn gió lạnh lẽo thôi qua, cũng không thể lạnh bằng trái tim của Tuấn Kiệt lúc này.
Cho nên, số tiền kia là Lâm Tuyết dùng cái gì đổi lấy, Tuấn Kiệt trong phút chốc đã có thể hiểu ra.
Trong phút chốc, Tuấn Kiệt giống như rơi xuống vực sâu, không dám tin mà nhìn Lâm Tuyết. Anh buông cánh tay của cô ra, lùi về phía sau. Trong mắt Lâm Tuyết tràn đầy hoảng hốt và bi thương, cô muốn đưa tay giải thích, muốn nắm lấy tay anh, nhưng Tuấn Kiệt đã gạt đi. Lâm Tuyết nghẹn ngào.
“Em…”
“Thật ghê tởm.”
Lời nói đó tựa như con dao đâm vào trái tim Lâm Tuyết, không ngừng xoáy sâu vào tâm can, khiến cho nơi đó đầm đìa máu thịt. Cánh tay của Lâm Tuyết buông thõng trong không trung, nhìn thấy Tuấn Kiệt đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô, tựa như nhìn thứ gì dơ bẩn lắm.
Sao cô có thể như vậy, sao cô có thể vì tiền mà bán rẻ mình?
Sao có thể phản bội lại niềm tin của anh?
Sao cô có thể….sống không có tự trong như thế?
Tuấn Kiệt lùi càng lúc càng xa, cuối cùng xoay đầu giống như trốn chạy.
Lâm Tuyết ngã quỵ trước cửa nhà, nước mắt tí tách lăn xuống, giống như trân châu vụn vỡ. Cô khóc không thành tiếng. Trong đầu không ngừng khắc đi khắc lại hình ảnh và lời nói cuối cùng của Tuấn Kiệt. “Em thật khiến tôi ghê tởm.”
***
Hơn mười giờ, Ngôn Giai Tuệ không thấy Lâm Tuyết đến công ty. Cô e rằng đã có việc không hay xảy ra rồi. Bởi lẽ bình thường Lâm Tuyết là một nhân viên rất gương mẫu, thông qua thái độ làm việc của Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ có thể thấy cô rất yêu thích công việc này, cũng luôn rất nỗ lực làm việc. Ngôn Giai Tuệ gọi cho Lâm Tuyết mấy cuộc đều không được, trong lòng bắt đầu vô cùng bất an. Nghe nói Lâm Tuyết ở một mình, cho nên cô hai ba bước đã xoay người chạy vào trong phòng của chủ tịch.
“Anh, hôm nay Lâm Tuyết nghỉ, em gọi mãi cho cậu ấy mà không được.”
Từ Thanh Phong đẩy gọng kính, hơi nhíu mày.
Nghỉ làm mà không xin phép không phải phong cách của Lâm Tuyết. Hắn lại nhớ hôm qua lúc trở về, Lâm Tuyết vẫn hoàn hảo, chẳng lẽ là do mệt mỏi quá độ?
“Hay là cậu ấy bị ốm rồi? Em lo quá, nghe nói Lâm Tuyết sống một mình, không biết có xảy ra chuyện gì không?”
Thoáng chốc Từ Thanh Phong cũng không ngồi yên được nữa. Hắn nhớ tới tình trạng của Lâm Tuyết lần trước, lúc cô đột nhiên ngất xỉu. Bác sĩ đã nói sức khỏe của cô không tốt, nên đến bệnh viện làm kiểm tra một lần. Nhưng vì Lâm Tuyết cương quyết từ chối nên Từ Thanh Phong cũng không thể làm gì khác được. Hắn với lấy áo khoác, sau đó ra hiệu cho Ngôn Giai Tuệ đi cùng với mình.
***
Mẹ con Diệu Hoa và Thanh Trúc đã chuyển ra ngoài, nhờ có số tiền Lâm Tuyết mang về, bọn họ không những có thể giúp Tuấn Kiệt trả nợ, còn có thể thanh toán với bên sòng bạc, cho nên mấy tên xã hội đen cũng không đến làm phiền nữa. Thanh Trúc rất ghét Lâm Tuyết, bởi thế nên cứ nằng nặc đòi mẹ về nhà. Cô ta ngàn vạn lần không muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc nào cũng âm u đưa đám của Lâm Tuyết.
“Nhìn chị ta có giống người chết không? Thật chẳng có chút hứng thú nào.”
Diệu Hoa cốc vào đầu cô một cái. Thanh Trúc chu tréo lên.
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?”
“Cái con này, đã bảo mày đừng có mua đồ nữa cơ mà, cái gì đây hả?”
Bà ta vừa nói vừa chìa ra trước mặt Thanh Trúc một món đồ mới được ship đến, Thanh Trúc vội vã túm lấy hộp đồ kia, sợ bị mẹ đánh mà chạy quanh nhà, một bên gắt gao bảo vệ đầu của mình.
“Mẹ, quần áo của con hết mất rồi, mẹ định để con gái mẹ ăn mặc rách rưới như một đứa ăn mày à?”
“Mày đứng lại cho tao, hôm nay tao phải đánh cho chừa cái thói phung phí của mày.”
Trong nhà chẳng mấy chốc đã hỗn loạn. Đúng lúc đó, cửa lớn rầm một tiếng mở ra. Thanh Trúc và Diệu Hoa đều sững lại. Bọn họ nhìn thấy Tuấn Kiệt đã say mèm, cả người toàn mùi rượu bước vào nhà. Vừa đến cửa, anh đã loạng choạng ngã xuống. Diệu Hoa vội vã chạy tới đón lấy Tuấn Kiệt.
“Kinh quá.”
Thanh Trúc chun mũi, vẻ mặt ghét bỏ xua đi mùi rượu ở trên người Tuấn Kiệt. Anh mất đà nên ngã thẳng lên ghế, trong miệng vẫn còn lầm bầm gọi tên Lâm Tuyết.
Mà lúc này, Lâm Tuyết cũng đang một mình trong căn phòng trống vắng. Cô đã ngồi như vậy suốt cả một đêm liền. Không ăn không uống, không ngủ không nghỉ. Đôi mắt Lâm Tuyết đau đáu nhìn về phía khoảng không trước mặt. Trong tai lặp đi lặp lại câu nói của Tuấn Kiệt.
“Em thật kinh tởm.”
“Em thật kinh tởm.”
“Em thật kinh tởm.”
Nước mắt khô cạn bên má Lâm Tuyết. Cô nhìn thấy hình ảnh mình trong gương, như thể con búp bê rách nát. Tuấn Kiệt là người duy nhất ở bên cạnh cô, là ánh sáng duy nhất của cô. Lâm Tuyết chưa bao giờ nghĩ, có một ngày Tuấn Kiệt sẽ dùng ánh mắt và thái độ như thế nhìn mình. Khoảnh khắc anh lạnh lùng gạt tay cô ra, Lâm Tuyết tựa như đã mất đi ánh sáng cuối cùng.
Bởi vì hiện tại cô dơ bẩn.
Cô không xứng đáng chạm vào anh nữa.
Lâm Tuyết gục lên gối.
Điện thoại bên cạnh vẫn reo liên tục, là Ngôn Giai Tuệ cố sức liên lạc với cô, nhưng Lâm Tuyết hoàn toàn không nghe thấy. Cô chìm vào trong khoảng không riêng của mình. Có lẽ, Lâm Tuyết đã sai thật rồi. Cô có thể chịu đựng tất cả, chịu đựng sự ghét bỏ của Diệu Hoa và Thanh Trúc, chịu đựng cái nhìn thóa mạ của mọi người, tất cả những thứ đó đều không khiến Lâm Tuyết bận tâm. Riêng chỉ có Tuấn Kiệt là khác biệt.
Nhưng hôm nay, anh cũng bỏ rơi cô rồi.
Tuấn Kiệt sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Lâm Tuyết giống như con búp bê đáng thương bị người ta ném vào trong thùng rác, trên người toàn là dấu tích nhơ nhớp bẩn thỉu. Tuấn Kiệt không cần cô nữa rồi.
Lâm Tuyết nhớ đến khoảnh khắc ba bỏ mình mà đi, khi đó cô cũng suy sụp như vậy, Tuấn Kiệt là người duy nhất chìa tay cho cô nắm, xoa má cô, hứa sẽ ở bên cô đến suốt cuộc đời.
Là chính cô lựa chọn, là chính cô khiến cho Tuấn Kiệt ghét bỏ.
Lâm Tuyết không khóc nữa, nhưng trong cổ họng lại phát ra âm thanh nức nở không thành tiếng. Giống như con thú bị thương bị người ta dồn đến chân tường. Bên ngoài nắng ấm tươi đẹp, lại chẳng thể chạm tới nơi cô đang ngồi. Bóng tối bủa vây lấy Lâm Tuyết, mà cả thân thể và trái tim cô đều giống như rơi vào trong hầm băng.
Sau rồi, Lâm Tuyết nhìn thấy con dao gọt hoa quả nằm lặng lẽ ở trên bàn.
Lâm Tuyết chợt tỉnh ra.
Cô cứ nhìn chăm chăm vào nó.
Đúng vậy, cô còn cố gắng làm gì nữa đây? Tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi? Tất cả đã kết thúc rồi.
Ánh mắt đờ đẫn của cô tự nhiên hiện lên một mạt cười trào phúng. Lâm Tuyết kéo thân mình tàn tạ của cô đứng dậy, tiến về phía cái bàn.
Lâm Tuyết nắm lấy con dao kia, thân thể dơ bẩn này, còn cái gì để mà luyến tiếc nữa?
Cô tự cười nhạo chính mình, sau đó, máu tươi tí tách rơi xuống sàn nhà. Chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ tấm thảm nơi Lâm Tuyết đứng.