Từ Thanh Phong và Ngôn Giai Tuệ đang dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến nhà Lâm Tuyết. Cũng may hắn đã đưa cô về mấy lần, cho nên nắm rất rõ địa chỉ của cô. Trên xe, Ngôn Giai Tuệ vẫn thử gọi điện thoại cho Lâm Tuyết lần nữa. Cô nghĩ ra đủ tình huống, nào là Lâm Tuyết bị ốm, Lâm Tuyết mệt quá ngất xỉu, nhưng Ngôn Giai Tuệ vẫn thầm mong chỉ là cô ngủ quên không nghe điện thoại thôi.
Không hiểu sao mà Ngôn Giai Tuệ cảm thấy bồn chồn vô cùng, trực giác của phụ nữ thường rất nhạy bén, Ngôn Giai Tuệ luôn cảm thấy Lâm Tuyết xảy ra chuyện rồi.
Hai người nhanh chóng đến được tiểu khu nơi Lâm Tuyết sống. Bọn họ tiến lên gõ cửa, bấm chuông mấy hồi vẫn thấy trong nhà im ắng không một tiếng động. Ngôn Giai Tuệ thử gọi lần nữa, bọn họ có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lâm Tuyết đang reo không ngừng, nhưng bên trong lại chả có chút động tĩnh nào cả. Lúc này Từ Thanh Phong không đợi được nữa. Hắn dùng sức đẩy cửa, chẳng mấy chốc cánh cửa không chịu được sức ép mà mở tung ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Từ Thanh Phong và Ngôn Giai Tuệ là một vệt máu rất lớn.
Vệt máu này bắt nguồn từ phòng khách, sau đó kéo dài đến tận bên trong phòng, cuối cùng mất hút ở cửa phòng tắm.
Trái tim của Ngôn Giai Tuệ run lên kịch liệt, hai người vội vội vàng vàng mà chạy vào trong.
Dẫu đã hình dung đến rất nhiều cảnh tượng, nhưng Từ Thanh Phong và Ngôn Giai Tuệ trăm triệu lần không nghĩ tới cảnh này lại xảy ra trước mắt mình.
Lâm Tuyết ngồi trong cái bồn tắm nhỏ, cả người co quắp lại, khuôn mặt trắng bệch không còn chút sức sống. Từ nơi cánh tay của cô, máu tươi vẫn không ngừng chảy, chẳng mấy chốc đã nhuộm cho bồn tắm thành màu hồng nhạt. Lâm Tuyết như thể con rối vải rũ đầu nằm yên, đến cả hơi thở cũng yếu ớt hầu như không thể nghe thấy.
“Lâm Tuyết!”
Từ Thanh Phong hét lớn một tiếng, lập tức lao đến ôm lấy cô, bế Lâm Tuyết ra khỏi chiếc bồn. Ngôn Giai Tuệ vừa khóc vừa run run chạy đến đỡ cô. Từ Thanh Phong xé vải từ trên người xuống, ngay lập tức quấn lên cổ tay của Lâm Tuyết để cầm máu cho cô. Sau đó, Ngôn Giai Tuệ ở một bên ôm lấy Lâm Tuyết, còn Từ Thanh Phong lái xe chạy thẳng tới bệnh viện.
“Huhu, sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?”
Ngôn Giai Tuệ suy sụp ngồi ở ngoài hành lang, không ngừng tưởng tượng đến cảnh tượng máu me lúc nãy. Từ Thanh Phong cũng rất bất lực, hắn chỉ vừa mới rời khỏi Lâm Tuyết một chút thôi, vậy mà cô đã xảy ra chuyện rồi. Từ Thanh Phong nắm tay thật chặt, bất lực đấm mạnh vào tường. Mà ở bên trong, cửa phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn. Các bác sĩ đang nỗ lực cứu lấy cô từ tay tử thần.
Rốt cuộc là sao lại như thế?
Đợi đến khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, bọn họ đẩy theo Lâm Tuyết sắc mặt trắng bệch ra ngoài. Các bác sĩ nói may mà đưa đến bệnh viện kịp lúc, muộn một chút thôi e là…
Từ Thanh Phong và Ngôn Giai Tuệ cảm ơn bác sĩ, lúc này trái tim treo lơ lửng ở mép vực mới có thể kéo trở về.
Nhìn thấy Lâm Tuyết sắc mặt vẫn còn tái nhợt không chút huyết sắc, trái tim của Từ Thanh Phong cũng trở nên đau đớn. Hắn vuốt ve gò má tiều tụy của cô, nắm lấy cánh tay lành lặn của cô, lúc này Từ chủ tịch vẫn luôn lạnh lùng, không khỏi kiềm chế được mà lộ ra biểu tình bi thương hiếm thấy.
Rốt cuộc là việc gì mới có thể khiến cho cô nghĩ quẩn như thế?
Là vì Tuấn Kiệt sao?
Từ Thanh Phong có thể lờ mờ đoán ra, bởi hôm qua khi đưa Lâm Tuyết về, qua gương chiếu hậu, hắn thấy bóng dáng một người đàn ông rất quen đứng ở ngoài cửa. Nhưng lúc đó Từ Thanh Phong cũng không thực sự suy nghĩ gì nhiều. Hắn không nghĩ tới ảnh hưởng của Tuấn Kiệt với Lâm Tuyết lại lớn như vậy. Hai bọn họ là anh em, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Lâm Tuyết yêu thích Tuấn Kiệt, cho nên chỉ một câu nói, một ánh mắt của anh ta cũng có thể khiến cô suy sụp, đẩy cô vào hố sâu.
“Tại sao lại không trân trọng bản thân mình như thế?”
Từ Thanh Phong đau lòng hỏi cô. Mà thậm chí lúc Lâm Tuyết ngủ rồi, hắn vẫn có thể thấy nước mắt tràn ra từ khóe mắt của Lâm Tuyết. Cô lại rơi vào giấc mộng, nhìn thấy khi còn bé, bố Lâm Tuyết bệnh nặng nằm ở trên giường, hơi thở thoi thóp, Lâm Tuyết nắm chặt lấy cánh tay của bố, muốn bố đừng rời xa mình, đáng tiếc cũng không níu giữ được.
Sau đó Lâm Tuyết lại nhìn thấy Tuấn Kiệt đứng ở phía xa, vẻ mặt lạnh nhạt kinh tởm nhìn cô.
“Cút đi! Cô không xứng đáng, tôi ghê tởm cô.”
Lâm Tuyết quỵ xuống, ánh sáng đều mất dần, cho đến khi giọng nói của Từ Thanh Phong gọi cô tỉnh dậy.
Lâm Tuyết choàng mở mắt. Lúc này đã là buổi đêm, Lâm Tuyết đưa mắt nhận ra bản thân mình đang nằm trong phòng bệnh viện, trên tay còn cắm ống truyền dịch, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy móc thông báo cô vẫn còn tồn tại trên thế gian này. Lâm Tuyết thử cử động ngón tay, phát hiện ra tay trái đau đớn vô cùng, nỗi đau bị xé rách da thịt nhắc nhở Lâm Tuyết về vụ t.ự s.á.t không thành. Cô mệt mỏi nhắm mắt, sau đó lại cảm thấy trong phòng vẫn còn một người nữa. Là Từ Thanh Phong ở bên cạnh chăm sóc cho cô cả một ngày liền, hiện tại gục lên bên cạnh Lâm Tuyết, cánh tay vẫn còn nắm lấy bàn tay hoàn hảo lành lặn của cô.
Có lẽ bởi vì cử động của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong cũng bị cô đánh thức. Nhìn thấy cô tỉnh lại, trong mắt Từ Thanh phong ánh lên vui mừng như điên, hắn lập tức ôm chầm lấy cô. Lâm Tuyết khẽ khàng cảm thấy, hình như cơ thể Từ Thanh Phong có chút run rẩy.
Hắn thật sự không dám tin, không dám tưởng tượng, nếu như Lâm Tuyết không tỉnh dậy nữa, Từ Thanh Phong hắn sẽ như thế nào.
Rõ ràng chỉ coi cô như một món đồ chơi, lúc đầu tiếp cận Lâm Tuyết thuần túy là vì hứng thú, vì bị sự kiên cường của cô mê hoặc, thế nhưng, bất tri bất giác đã coi người này như cả sinh mệnh. Khoảnh khắc ôm Lâm Tuyết, nhìn cô dần lịm đi trong vòng tay mình, Từ Thanh Phong cảm thấy bầu trời trong hắn cũng như sụp đổ.
Hắn yêu cô mất rồi. Không tự chủ được mà yêu cô, yêu đến phát điên. Chỉ muốn khảm cô vào trong vòng tay, biến cô thành của hắn, khiến cô không cách nào thoát khỏi hắn.
“Em dọa chết tôi rồi, bảo bối.”
Giọng nói trầm khàn truyền đến từ đỉnh đầu Lâm Tuyết, khiến cho cô có chút xúc động. Nháy mắt, khóe mắt Lâm Tuyết lại đỏ ửng. Nước mắt lạnh lẽo rơi trên mặt. Từ Thanh Phong cảm nhận được trạng thái của cô, hắn càng ôm cô chặt hơn, một cánh tay vỗ về lên lưng Lâm Tuyết, nhẹ nhàng ôn nhu an ủi.
“Đừng sợ, tôi ở đây rồi, tôi ở bên cạnh em.”
Lời nói của Từ Thanh Phong như có ma lực. Lâm Tuyết nhìn thấy bóng tối xung quanh mình từng chút tách ra, nhìn thấy Từ Thanh Phong nắm tay cô bước ra khỏi đó. Cô nức nở nói.
“Tôi…rất bẩn.”
Từ Thanh Phong thoáng khựng lại. Hóa ra Lâm Tuyết vẫn luôn nghĩ về bản thân như thế. Hắn vỗ vỗ cô.
“Lâm Tuyết, em không bẩn. Em là viên châu báu quý giá mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.”
Sau đó, hắn dùng tay lau đi nước mắt lấp lánh trên má cô.
“Lâm Tuyết, nhìn tôi.”
Lâm Tuyết bị ép ngẩng đầu lên nhìn Từ Thanh Phong, trong đôi mắt hắn giống như thiên sơn vạn thủy, đủ để che chở hết giông bão cho Lâm Tuyết. Giọng nói ấm áp lại một lần nữa truyền vào tai cô.
“Tôi yêu em.”
Lời tỏ tình đến quá sức bất ngờ. Lâm Tuyết sững lại. Nhưng ánh mắt chân thành của Từ Thanh Phong đã cho Lâm Tuyết biết, hắn không hề nói dối. Lâm Tuyết vẫn luôn nghĩ Từ Thanh Phong chỉ coi mình là một công cụ, là đối tác ở trên giường, cho dù hắn có đối xử với cô dịu dàng, Lâm Tuyết cũng chưa bao giờ nghĩ đến Từ Thanh Phong sẽ thích cô. Nhìn thấy Lâm Tuyết ngây ra, Từ Thanh Phong cũng biết lời này sẽ dọa đến cô. Nhưng hắn không thể chờ được nữa. Hắn không nhẫn tâm nhìn thấy cô tự hành hạ bản thân mình, xem nhẹ bản thân mình.
Từ Thanh Phong muốn cho Lâm Tuyết biết, không phải mọi người đều bỏ rơi cô, vẫn còn hắn, Từ Thanh Phong hắn sẽ mãi mãi bên cạnh Lâm Tuyết.
“Bảo bối, tôi sẽ ở bên cạnh em. Em là tâm can bảo bối của tôi.”
Nói dứt lời, Từ Thanh Phong đã cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi của Lâm Tuyết. Hơi ấm trên người hắn khiến cho Lâm Tuyết tỉnh ra, phát hiện bản thân không phải đang ở trong giấc mộng.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Ngôn Giai Tuệ vừa ra ngoài hóng gió một chút trở về, đập vào mắt cô là hai người đang ôm lấy nhau. Ngôn Giai Tuệ á khẩu đứng tại chỗ, sau đó mau chóng nói. “Làm phiền rồi!” cuối cùng đóng sập cửa lại.
Lúc này Lâm Tuyết mới tỉnh lại, cô vội đẩy Từ Thanh Phong ra. Hắn trưng ra vẻ mặt mất mát nhìn Lâm Tuyết, nhìn thấy gò má của cô đã đỏ lên.
Tinh thần của Lâm Tuyết đã hoàn hảo hơn lúc trước, sẽ không tùy tiện kết liễu mạng sống của mình, chỉ là, trong lòng cô đã rối như tơ vò.
Cô không tin, cũng không dám tin Từ Thanh Phong lại thổ lộ với mình. Tâm trạng của Lâm Tuyết thoáng chốc lại rơi vào ngõ cụt, không biết nên phản ứng thế nào. Từ Thanh Phong biết được tâm tư của cô, hắn chỉ cười nhẹ.
“Đừng suy nghĩ, cũng không cần phải trả lời tôi. Em mệt rồi, cứ ngủ trước đi.”
Từ Thanh Phong giúp Lâm Tuyết nằm xuống, sau đó kéo chăn đắp cho cô.
Lâm Tuyết xoay người nhắm mắt lại, cô chỉ biết, nếu hiện tại cô không ngủ, sẽ không biết làm cách nào đối mặt với hắn cả. Cứ thế, một người nằm trên giường, một người lặng yên canh giấc ngủ cho cô.
***
Tuấn Kiệt đã tỉnh rượu, nhưng anh thà rằng bản thân cứ ngủ tiếp còn hơn. Bởi vì chỉ cần tỉnh dậy, anh sẽ không tự chủ được mà nhớ về cảnh tượng ngày hôm đó. Diệu Hoa thấy trạng thái của Tuấn Kiệt, trong lòng đã đoán ra được một hai. Bà ta bĩu môi nói.
“Sớm biết Lâm Tuyết đó không phải dạng tốt đẹp gì. Nhìn bên ngoài thì ngoan ngoãn hiền lành, bên trong lại sớm bò lên giường của người khác. Có phải tao chưa bao giờ khuyên nhủ mày đâu, trên đời đã chết hết con gái đâu hả, sao lại cứ đâm đầu vào một đứa như nó?”
Lời cằn nhằn của Diệu Hoa khiến Tuấn Kiệt cảm thấy thật phiền chán. Anh ta chỉ gục đầu, không đáp lại tiếng nào.
“Từ lần trước nhìn thấy nó ôm ấp một người đàn ông ở ngoài đường, tao đã nghi ngờ rồi.”
Bà ta nói đến đây, chợt nhận ra là bản thân lỡ lời, Tuấn Kiệt lại như sực tỉnh mà nhìn Diệu Hoa.
“Mẹ biết..?”
Diệu Hoa thầm phủi phui cái miệng nhanh nhảu của mình. Đúng vậy, từ lần nhìn thấy Từ Thanh Phong ôm Lâm Tuyết ở trên phố bà ta đã biết rồi. Thực ra Diệu Hoa đã nghi ngờ từ lâu, không lí gì một đứa như Lâm Tuyết lại có thể kiếm được công việc ngon lành, còn có bạn bè tốt bụng cho vay tiền. Chẳng qua, bà ta cảm thấy đây đều là nghĩa vụ của Lâm Tuyết, nếu không có cô thì lấy ai trả nợ, cho nên từ đầu đến cuối đều không vạch trần, thế nhưng sau lưng vẫn âm thầm chửi bới Lâm Tuyết, khinh thường cô là loại phụ nữ ti tiện bán rẻ thân thể.
Viền mắt của Tuấn Kiệt đỏ lên, điệu bộ không thể tin nổi Diệu Hoa lại giấu mình. Anh ta gầm lên một tiếng, hất tay làm văng chai rượu sang một bên. Mà lúc này, điện thoại của Tuấn Kiệt đột nhiên reo vang. Tuấn Kiệt chẳng có tâm trí nào để nghe điện thoại nữa, nhưng lúc anh liếc xuống liền thấy dãy số quen thuộc, là Triệu Mỹ An gọi đến. Cô ta cũng chính là người đi cùng Tuấn Kiệt mà Lâm Tuyết nhìn thấy hôm trước, hiện tại là sếp của anh.
Tuấn Kiệt chỉ đành bấm nhận.
“Anh Kiệt, anh đi đâu mấy ngày nay vậy, em rất nhớ anh.”