Triệu Mỹ An là sếp của anh, cũng nhờ có Triệu Mỹ An mà Tuấn Kiệt vực dậy không ít. Cô là thiên kim của gia tộc nổi tiếng, lại thông minh xinh đẹp, là đối tượng được rất nhiều người để mắt tới. Triệu Mỹ An có tình cảm với mình, Tuấn Kiệt biết, ngay từ khi mới chạm mặt nhau, Triệu Mỹ An đã như vô tình cố ý mà ưu ái anh hơn hẳn. Sau đó, trong buổi tối hai người đi công tác, Triệu Mỹ An đã tỏ tình với anh.

Lúc đó Tuấn Kiệt hơi ngạc nhiên, Triệu Mỹ An lại chủ động tiến tới, choàng vai qua cổ Tuấn Kiệt. Lúc cô định hôn lên, Tuấn Kiệt có khựng lại một chút, cánh tay muốn đẩy cô ra, anh nhớ đến Lâm Tuyết. Thế nhưng chỉ ít phút sau, Tuấn Kiệt lại để mặc cho cô tiến tới.

“Em yêu anh, em muốn ở bên anh.”

Triệu Mỹ An nói ra lời thủ thỉ từ tận đáy lòng, Tuấn Kiệt lại đẩy cô ra.

“Cô Triệu, tôi xin lỗi, tôi không thể.”

Trong mắt Triệu Mỹ An hiện lên chút mất mát, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. “Em sẽ không bỏ cuộc đâu, em sẽ tiếp tục yêu anh, đến khi nào anh đáp lại em mới thôi.”

Kể từ đó, Triệu Mỹ An công khai theo đuổi Tuấn Kiệt, cả công ty ai tinh mắt thì đều nhận ra. Ban đầu, Tuấn Kiệt cũng rất kháng cự, người anh thích từ nhỏ đến hiện tại vẫn là Lâm Tuyết. Nhưng dường như thời gian gần đây, anh cảm thấy Lâm Tuyết càng lúc càng rời xa mình, có đôi lúc Tuấn Kiệt không thể hiểu được cô nữa. Giữa bọn họ dường như luôn có một sợi dây liên kết rất nhỏ, mà sợi dây đó đang càng ngày càng mờ nhạt.

Tuấn Kiệt không thể phủ nhận, Triệu Mỹ An là một người phụ nữ cực kỳ tuyệt vời. Cô thông minh, xinh đẹp, luôn tự tin trong công việc, là hình tượng khiến đấng mày râu cũng phải ngưỡng mộ. Thế nhưng khi ở bên Tuấn Kiệt, cô lại như con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Luôn hiểu được suy nghĩ của anh, luôn biết cách chiều chuộng Tuấn Kiệt, thỉnh thoảng cô cũng sẽ lộ ra một chút bướng bỉnh và nũng nịu của các thiếu nữ đang yêu.

Nhìn thấy Triệu Mỹ An gọi đến, Tuấn Kiệt rốt cuộc không thể kìm được lòng.

Anh đã hoàn toàn thất vọng về Lâm Tuyết.

Bởi vậy, sau khi nhận điện thoại, Tuấn Kiệt đã đến chỗ hẹn.

Đây là lần đầu tiên Tuấn Kiệt chủ động nên Triệu Mỹ An rất vui, vừa thấy anh, cô đã bám lấy cánh tay của Tuấn Kiệt. Chẳng ngờ Tuấn Kiệt lại ôm lấy cô, sau đó không nói không rằng mà hôn lên môi Triệu Mỹ An. Triệu Mỹ An mở lớn đôi mắt ngạc nhiên, cuối cùng lại nhắm mắt lại, thừa nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Tuấn Kiệt.

Điện thoại bên túi Tuấn Kiệt rung lên, là Ngôn Giai Tuệ thông qua Lâm Tuyết biết được cô còn một người thân, bèn gọi điện báo cho anh biết tình hình của cô. Thế nhưng Tuấn Kiệt đã hoàn toàn chìm vào nụ hôn với Mỹ An, anh nâng tóc cô, cố gắng xóa sạch hình ảnh Lâm Tuyết ra khỏi đầu mình.

“Anh…chỗ này…chỗ này có chút không được.”

Đợi đến khi hai người tách nhau ra, Triệu Mỹ An có chút thỏ thẻ nói. Cô đã theo đuổi người đàn ông này rất lâu rồi, nhưng anh vẫn không phản ứng. Lại không ngờ đến hôm nay Tuấn Kiệt cư nhiên chủ động như vậy. Có điều nơi đây vẫn là ở bên ngoài, mặc dù Triệu Mỹ An không ngượng ngùng, nhưng cô cũng không muốn ngày mai trên trang nhất sẽ hiện lên tin tức: Thiên kim Triệu thị hôn hít với người đàn ông lạ mặt ở giữa đường.

Nhìn thấy khóe mắt phiếm tình ửng đỏ của Triệu Mỹ An, Tuấn Kiệt cũng đã hiểu ý, hai người bọn họ lập tức lái xe về một khách sạn ở gần đó. Đến nơi rồi, Tuấn Kiệt vội vã ôm cô lên, nhanh chóng đẩy Triệu Mỹ An lên giường.

“Chậm đã.”

Triệu Mỹ An nhìn thấy Tuấn Kiệt hôm nay hào hứng như thế thì không khỏi có chút ngạc nhiên. Lại thấy anh đã sớm tiến tới, một lần nữa chiếm lấy môi của Triệu Mỹ An. Triệu Mỹ An không còn cách nào khác, chỉ có thể ngửa đầu thừa nhận nụ hôn mang theo dư vị tình dục kia.

Chuông điện thoại bên túi vẫn không ngừng reo. Tuấn Kiệt lại làm như không để ý. Sau đó có thể bởi vì quá phiền phức, Tuấn Kiệt đưa tay tắt nguồn. Cánh tay to lớn lại ôm lấy Triệu Mỹ An, hai người ngã ra chiếc giường lớn. Từng âm thanh nức nở bắt đầu truyền ra từ trong phòng.

***

Ngôn Giai Tuệ gọi mãi không được chỉ đành tắt máy. Cũng không biết cái gã anh trai này bận rộn đến mức nào mà em gái xảy ra chuyện hơn một ngày rồi cũng không liên lạc được. Thấy vẻ mặt hậm hực của cô, Lâm Tuyết lại nói.

“Đừng gọi nữa.”

Tuấn Kiệt sẽ không đến gặp cô, có lẽ hiện tại, anh chỉ hận không thể ngay lập tức cắt đứt quan hệ với người em gái này. Thấy Lâm Tuyết ủ rũ, Ngôn Giai Tuệ lại nắm lấy tay cô.

“Đừng lo, mình sẽ chăm sóc cho cậu.”

Bởi vì qua mấy ngày, vết thương của Lâm Tuyết đã khá hơn, Ngôn Giai Tuệ và Từ Thanh Phong vẫn luân phiên ở bên cạnh chăm sóc Lâm Tuyết, chưa từng rời khỏi cô dù chỉ nửa bước. Cũng không ai trong số bọn họ hỏi Lâm Tuyết đã xảy ra chuyện gì, chỉ im lặng bồi bên cạnh cô. Bọn họ đều biết Lâm Tuyết có chỗ khó nói, bởi vậy đều biết ý mà không nhắc gì tới sự việc ngày hôm trước, tận lực khiến cho Lâm Tuyết vui vẻ.

Đến ngày thứ ba, Trần Huy cũng nhận được tin của Ngôn Giai Tuệ mà lái xe đến thăm Lâm Tuyết. Bọn họ kể cho Lâm Tuyết nghe những việc ở bên ngoài, chọc cho cô cười mãi không thôi.

Từ chủ tịch đứng ở một bên, lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn.

Cuối cùng cũng có thể thấy nụ cười của sẻ nhỏ.

Đến mấy ngày sau đó, Lâm Tuyết nói rằng bản thân đã ổn rồi, không muốn nằm bệnh viện nữa, Từ Thanh Phong mới làm thủ tục cho cô xuất viện. Mặc dù Lâm Tuyết bị thương ở tay, nhưng người cô vẫn còn yếu, Từ Thanh Phong kiên quyết bế cô về. Lúc đi trên đường, Lâm Tuyết ngượng chín cả mặt, cứ vùi vào trong lòng Từ Thanh Phong.

“Không cần phải như vậy, tôi có thể tự đi được.”

Từ sau hôm Từ Thanh Phong tỏ tình với cô, Lâm Tuyết cảm thấy rất ngượng ngùng mỗi khi đối mặt với hắn. Cô cảm thấy bản thân mình mắc nợ Từ Thanh Phong. Rõ ràng là hắn giúp đỡ cô trước, nhưng Lâm Tuyết lại không thể cho Từ Thanh Phong thứ hắn cần.

“Đừng lộn xộn.”

Từ Thanh Phong nói nhỏ vào tai Lâm Tuyết. Thấy cô vẫn không yên lại cảnh cáo.

“Em còn nhúc nhích, tôi sẽ hôn em tại đây.”

Lời đe dọa này quả nhiên hữu dụng, Lâm Tuyết nghe xong thì cứng đờ người. Yên lặng nằm trong lòng hắn.

Từ Thanh Phong cười nhẹ một tiếng, sau đó mới ôm cô đi vào trong xe.

Lúc đến nơi, Lâm Tuyết lại được Từ Thanh Phong ôm ra ngoài. Nhưng điều cô không ngờ chính là, Từ Thanh Phong không đưa cô về nhà mà đưa thẳng về biệt thự của hắn. Nhìn thấy quản gia đã nhanh nhẹn giúp Lâm Tuyết sắp đồ đạc vào trong, cô không khỏi chấn kinh, Lâm Tuyết lắp bắp nói.

“Đây là…”

Từ Thanh Phong lại mỉm cười.

“Từ nay em sẽ ở đây.”

Hàm ý chính là không cho Lâm Tuyết quay trở về nhà cũ nữa. Hắn không dám để cô một mình, càng không dám tưởng tượng khi không có hắn ở đây, Lâm Tuyết có làm ra chuyện dại dột nào nữa hay không. Ánh mắt và ngữ khí của Từ Thanh Phong không cho phép người khác phản đối, mà tất cả đồ dùng sinh hoạt và những thứ cần thiết đều được hắn căn dặn người chuyển vào trong biệt thự từ hôm trước rồi.

“Cái này…không được…”

Từ Thanh Phong nhíu mày.

“Tôi nói được là được.”

Sau đó cứ thế ôm theo người đi thẳng vào trong biệt thự.