Lâm Tuyết vẫn luôn biết Từ Thanh Phong là một người đàn ông bá đạo, nhưng không nghĩ hắn lại tự quyết định luôn chuyện này. Một phần bản thân Lâm Tuyết cảm thấy mình không nên ở đây, nhưng một phần cũng là vì cô đã biết được tình cảm của Từ Thanh Phong, cô không dám đối diện với ánh mắt tràn đầy nhu tình của hắn.
“Tôi xin lỗi, tôi không thể.”
Tình cảm của Lâm Tuyết đã trao đi, trong nhất thời không thể lấy lại được, cho nên, đối với tình cảm của người trước mặt, Lâm Tuyết vô pháp đáp lại.
“Không sao, tôi không ép buộc em phải thích tôi. Nhưng mà, em cũng không thể ép buộc tôi không thích em được.”
Từ Thanh Phong nói như thế, Lâm Tuyết hoàn toàn không thể phản bác được.
“Nếu như em thật sự cảm thấy nợ tôi, vậy thì hãy ở bên cạnh tôi. Đến khi hợp đồng kết thúc, tôi sẽ để cho em đi.”
Từ Thanh Phong hứa hẹn với Lâm Tuyết. Lúc này, cô mới không phản đối việc ở lại nhà hắn nữa.
Hai người cứ thế mơ mơ hồ hồ mà bắt đầu sống chung.
***
Lúc Tuấn Kiệt tỉnh dậy trong khách sạn, đầu của anh đau như búa bổ. Bên cạnh là Triệu Mỹ An không một mảnh vải che thân vẫn đang say ngủ, trên người cô đầy những dấu vết hoan ái đỏ ửng, minh chứng cho mệt đêm hoang đường. Khóe miệng Triệu Mỹ An cong lên thành một nụ cười mãn nguyện. Trong đầu Tuấn Kiệt mơ hồ, anh nhớ lại từng hình của đêm hôm trước, hai người quấn lấy nhau.
"Tuấn Kiệt...cho em...Tuấn Kiệt."
Bọn họ đã lăn giường hết lần này đến lần khác. Mà trong vô thức, Tuấn Kiệt đã xem Triệu Mỹ An là Lâm Tuyết. Không ngừng hung hăng ra vào trong cơ thể cô. Đợi đến lúc này anh mới phát hiện, người cùng mình lăng giường vẫn luôn là Triệu Mỹ An.
Tuấn Kiệt thầm than một tiếng chết tiệt. Đúng là rượu hại người.
Anh vò mái tóc, thở dài ra một hơi. Sau khi bật nguồn điện thoại, lại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là cùng một số. Tuấn Kiệt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng gọi lại thì đã không có ai bắt máy nữa.
Lúc này Triệu Mỹ An cũng mơ màng tỉnh lại, vòng tay nhanh chóng quấn lên người Tuấn Kiệt, dùng giọng nũng nịu mà gọi.
"Anh dậy sớm thế?"
Tuấn Kiệt như phải bỏng, trong vô thức mà rụt người về sau. Động thái này rất nhanh đã khiến cho Triệu Mỹ An chú ý, hôm qua cô cũng mơ hồ cảm nhận được, Tuấn Kiệt chủ động tìm đến mình, cùng mình lên giường, hoàn toàn là do phát tiết.
"Tôi xin lỗi. Tôi..."
"Anh không cần nói gì cả, là do em tự nguyện. Anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi."
Nói dứt lời, Triệu Mỹ An định đứng dậy mặc y phục, Tuấn Kiệt đã dùng tay túm lấy cô. Anh cảm nhận được Triệu Mỹ An đang hơi run rẩy. Đây là lần đầu tiên Tuấn Kiệt đối diện với nước mắt phụ nữ, anh hốt hoảng xoay mặt cô lại, nhìn thấy trên khuôn mặt của Triệu Mỹ An đã phủ một tầng nước mắt.
Không nghĩ tới người mạnh mẽ như Triệu Mỹ An cũng sẽ rơi lệ, điều này khiến anh bối rối vô cùng.
"Cô.."
"Buông em ra."
Triệu Mỹ An không muốn để Tuấn Kiệt nhìn thấy hình ảnh chật vật của mình nên ra sức đẩy anh ra. Nhưng trong lòng Tuấn Kiệt đã mềm nhũn. Thực ra, Tuấn Kiệt ngưỡng mộ Triệu Mỹ An, yêu thích cá tính và sự giỏi giang của cô, nhưng một phần trong lòng anh vẫn kháng cự Triệu Mỹ An. Bởi vì Triệu Mỹ An quá mạnh mẽ, quá lấn át người khác. Thế nhưng Triệu Mỹ An ôm mặt khóc thút thít lại khiến anh nhớ đến Lâm Tuyết. Nhớ đến cô em gái nhỏ yếu ớt mít ướt của mình.
Tuấn Kiệt và Lâm Tuyết đã kết thúc rồi.
Anh không thể chấp nhận cô, cũng không thể một lần nữa đón nhận Lâm Tuyết.
Triệu Mỹ An thì khác, cô sạch sẽ, cô là lần đầu tiên của anh, cô cũng yêu anh vô cùng.
Trong khoảnh khắc đó, Tuấn Kiệt như có thứ gì vỡ ra. Anh nắm chặt nắm tay, sau đó ôm Triệu Mỹ An vào lòng. Tuấn Kiệt tìm đến bờ môi ngọt ngào của cô, dùng môi mình chặn lấy từng tiếng nức nở phát ra từ trong cổ họng. Triệu Mỹ An mở lớn mắt, không dám tin Tuấn Kiệt lại chủ động.
"Em nghĩ linh tinh gì thế, tôi đã nói là sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Khi hai người tách nhau ra, Tuấn Kiệt nhẹ nhàng xoa lên má cô. Hình ảnh Triệu Mỹ An và Lâm Tuyết chập lại làm một. Triệu Mỹ An ngừng khóc, cô nở nụ cười như đầu hạ, gò má lại chậm rãi đỏ lên.
Để chứng minh, Tuấn Kiệt lại ôm lấy cô, lần nữa đẩy ngã cô ra giường lớn. Buổi sáng sớm lửa khí còn vượng, thứ kia rất nhanh đã ngóc đầu. Triệu Mỹ An không dám tin hạnh phúc trước mắt, chỉ vòng tay vít lấy cổ Tuấn Kiệt.
"Anh là của em."
Đáp lại cô là nụ hôn nồng cháy, tiếng mút mát vang lên không ngừng, cùng với y phục từng tấc bị cởi xuống.
"A! Chậm thôi...anh..."
"Chậm thôi, em không chịu được."
Hai bọn họ chẳng mấy chốc đã đắm chìm vào lượt cao trào mới, cùng với tiếng hô nức nở đứt quãng của Triệu Mỹ An, Tuấn Kiệt cũng vùi sâu vào cô, mang theo tất cả ấm ức bi thương và tiếc nuối đồng loạt phát tiết.
Lâm Tuyết, tôi sẽ quên đi em, mãi mãi quên đi em.
***
Suốt từ khi hai người tách nhau ra, Lâm Tuyết vẫn không liên lạc được với Tuấn Kiệt. Cô đã từng nghĩ tới điều này, nhưng không dám tin nó lại tới sớm như vậy. Những ngày đầu, Lâm Tuyết chỉ ủ rũ nằm một góc ở trong nhà, Từ Thanh Phong không cho ai khác đến làm phiền cô, mọi việc đều là do hắn tự tay sắp xếp, ngay cả đồ ăn cũng mang lên cho Lâm Tuyết.
Đến một tuần sau đó, Lâm Tuyết cảm thấy tâm trạng đã khá hơn, cảm thấy ăn không ở nhờ nhà người ta thì cũng không phải, nên thường chủ động chạy xuống làm việc cùng mọi người. Có điều không ai dám để Lâm Tuyết đụng vào thứ gì cả, bọn họ còn chưa muốn bị Từ Thanh Phong lột da đâu.
Từ Thanh Phong lại biết cá tính của Lâm Tuyết, nhìn thấy vẻ mặt rũ xuống của cô thì cười cười.
“Nếu em muốn làm việc, vậy trở thành đầu bếp riêng của tôi đi.”
Từ sau lần Lâm Tuyết nấu cho hắn ăn, Từ Thanh Phong đã không ăn được món người khác nấu rồi.
Bởi vậy, sáng sớm Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong sẽ cùng nhau đi làm, chiều về cô sẽ vào bếp làm một hai món đơn giản. Hai người ngồi đối diện nhau mà ăn tối. Cũng lâu lắm rồi Lâm Tuyết mớ có cảm giác được ăn một bữa ăn gia đình, có người bồi cạnh chứ không phải một mình gặm bánh mì trong cửa hàng tiện lợi nữa.
“Nếu không phải tự mắt nhìn thấy, tôi còn nghĩ rằng mình mới thuê được master chef về nhà cơ đấy.”
Từ Thanh Phong híp mắt, mà người bên cạnh đều cười trộm.
Từ chủ tịch khen người ta cũng lố quá đi.
Lâm Tuyết đang ăn cũng phải ngượng ngùng, làm gì mà đến mức ấy chứ, chẳng qua, Từ Thanh Phong rất thích dáng vẻ này của cô. Chỉ cần bị hắn trêu chọc một chút cũng đỏ mặt.
“Lâm Tuyết, sau này nếu em không muốn đi làm nữa, có thể mở một nhà hàng cũng không tệ.”
Lâm Tuyết gõ gõ cái thìa lên bàn.
“Thực ra, đây cũng là ước mơ lúc nhỏ của tôi.”
Lâm Tuyết vẫn luôn ấp ủ có thể mở một cửa tiệm, không cần quá to, chỉ cần ấm cúng đơn giản là được rồi. Nhưng mà bởi vì vấn đề tiền bạc và nợ nần, Lâm Tuyết không cách nào thực hiện được giấc mơ cả. Từ Thanh Phong nghe xong thì chỉ ồ một tiếng, sau đó không nói năng gì.
Ngày hôm sau, lúc Lâm Tuyết đang nấu ăn thì đột nhiên nhận được một cái ôm từ phía sau. Từ Thanh Phong đã trở về từ lúc nào, vòng tay ôm lấy cô.
Hắn rúc vào hõm vai Lâm Tuyết, ngửi mùi thức ăn thơm lừng trong nồi canh vẫn còn đang sôi sùng sục.
“Thơm quá.”
Không biết là nói người hay nói canh.
Lâm Tuyết đẩy hắn ra, bởi vì cô đang nấu ăn, trên người toàn dầu mỡ.
“Ngài chờ một chút nữa thôi, đồ ăn sắp có rồi.”
Sống chung một thời gian, Lâm Tuyết cũng không còn kháng cự Từ Thanh Phong như trước. Mà hắn ngoài hôn má và ôm Lâm Tuyết, cũng chưa từng làm ra điều gì quá đáng. Mặc dù hợp đồng vẫn còn hiệu lực, Từ Thanh Phong hoàn toàn có thể đòi hỏi nhiều hơn, nhưng hắn vẫn không làm. Hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, bởi vì Từ Thanh Phong đã hứa sẽ không ép buộc Lâm Tuyết.
“Ăn xong tôi dẫn em đến một nơi.”
Từ Thanh Phong ra vẻ thần bí mà ghé vào tai Lâm Tuyết, khiến cô cũng hơi tò mò.
Đợi đến lúc ăn xong, xe của Từ Thanh Phong lại đưa hai người đến một dãy phố. Từ Thanh Phong kéo tay Lâm Tuyết đi vào một quán ăn được bài trí cao cấp, không gian được trang trí theo phong cách hoài cổ, dùng hai màu chủ đạo là màu đỏ và màu đen, ngoài cửa treo rất nhiều đèn lồng. Lúc Lâm Tuyết bước vào, toàn bộ người trong đó đã cúi người chào cô.
“Đây là…”
“Lâm Tuyết, đây là nhà hàng mới của em.”
Lâm Tuyết á khẩu.
Nhưng Lâm Tuyết biết Từ Thanh Phong không hề nói đùa, Từ chủ tịch trước giờ làm việc nhanh nhẹn, duy chỉ không bao giờ đùa cợt người khác. Lúc đó Lâm Tuyết mới nhớ việc mình từng nói nguyện vọng muốn mở nhà hàng trước mặt hắn. Không nghĩ tới chỉ là câu nói vu vơ, Từ Thanh Phong lại cẩn thận ghi nhớ, sau đó gấp rút trong mấy ngày đã đàm phán thành công hợp đồng chuyển nhượng, hôm nay dẫn Lâm Tuyết đến xem nhà hàng được đứng tên mình.
“Tiểu thư Lâm Tuyết, bà chủ Lâm Tuyết, em có thích hay không?”
Lâm Tuyết dường như vẫn chưa dám tin đây là sự thật. Nhưng mà…nhưng mà món quà này quá quý giá, cô không thể nhận được.
“Ngài Phong, cái này…cái này thật sự là quá mức tưởng tượng của tôi. Tôi không thể…”
Lâm Tuyết chưa dứt lời, Từ Thanh Phong đã chặn ngang miệng cô. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú Lâm Tuyết, trong đó là sự ôn nhu và cưng chiều chưa từng có.
“Em có thể nhận. Lâm Tuyết, em coi tôi vung tiền như rác cũng được, nói tôi dùng thủ đoạn để lấy lòng em cũng được. Nhưng mà đây là tâm ý của tôi.”
Lâm Tuyết biết Từ Thanh Phong một khi đã quyết định, chính là không thể nào thay đổi, hắn cũng không bao giờ nuốt lời. Sau đó, Từ Thanh Phong ôm lấy Lâm Tuyết, lại ghé vào tai cô nói nhỏ.
“Nếu như em cho là đang mắc nợ tôi, vậy thì có thể dùng thứ khác trả lại cho tôi.” - Nói đoạn, ánh mắt có chút nguy hiểm đánh giá Lâm Tuyết. - “Ví dụ như…. em.”
Từ Thanh Phong cố ý thả chậm câu cuối, ngữ khí cực kỳ mờ ám, cảm thấy thân thể Lâm Tuyết run lên, Từ Thanh Phong biết cô vẫn chưa thể chấp nhận được hắn, đây hoàn toàn là phản ứng tự nhiên của Lâm Tuyết.
“Tôi… cái đó…”
Chưa để Lâm Tuyết nói hết câu, Từ Thanh Phong lại cúi xuống, lời nói ra đến cửa miệng đã bị cái hôn của Từ Thanh Phong chặn lại. Nhưng nụ hôn này không mãnh liệt mà chỉ như chuồn chuồn đạp nước, thoáng cái đã tách ra. Từ Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như phủ một tầng sương của Lâm Tuyết, lúc này mới hài lòng mà cười.
“Đây là phí mà em trả cho tôi, chỉ thế này là đủ rồi.”
Khóe mắt cong lên thành một nụ cười, mà lúc này, Lâm Tuyết cũng cảm thấy trái tim mình đập thật mạnh.
Từ Thanh Phong vẫn tuân thủ lời hứa, sau khi hôn xong cũng không làm gì, chỉ đưa Lâm Tuyết lên xe đi về. Lúc ngồi trên xe hai người vẫn yên lặng, cho đến hồi lâu Lâm Tuyết mới thu hết can đảm mà nói ra một câu.
“Thanh Phong, cảm ơn anh.”
Không dùng kính ngữ với hắn nữa.
Từ Thanh Phong ngoài mặt giả vờ như không có việc gì, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa, xuân tâm nhộn nhạo. Thậm chí còn chưa muốn vội trở về, muốn đưa Lâm Tuyết đi dạo thành phố ngắm cảnh một chút đã. Đúng lúc này, điện thoại của Từ chủ tịch reo lên. Từ Thanh Phong đang lái xe nên không tiện nghe máy, liền kết nối với tai nghe bluetooth.
“Có chuyện gì?”
Không nghĩ tới là Trần Huy gọi đến, giọng điệu gấp gáp giống như sắp cháy nhà đến nơi.
"Thanh Phong, cậu đang ở đâu vậy, đến cứu tôi đi."