Từ Thanh Phong thoáng chốc đã đánh lái, chạy thẳng về phía điểm hẹn cách đó không xa. Hai người bọn họ vòng đến khu Đông, quả nhiên nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ đang ngồi lạc lõng một góc.

Hôm nay, Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy hẹn nhau đi chơi, vốn dĩ từ lần trước Lâm Tuyết khuyên nhủ, Ngôn Giai Tuệ đã có chút mủi lòng, cô cũng muốn cho Trần Huy một cơ hội, muốn tin rằng hắn lãng tử hồi đầu. Bởi thế Ngôn Giai Tuệ cố ý đến điểm hẹn, ăn mặc xinh đẹp chờ hắn. Thế nhưng một tiếng hai tiếng rồi ba tiếng vẫn không thấy Trần Huy xuất hiện. Cuối cùng đổi lại là Từ Thanh Phong và Lâm Tuyết đến đón cô.

“Giai Tuệ.”

Lâm Tuyết gọi lớn một tiếng, Ngôn Giai Tuệ thất thần nhìn hai người.

“Sao hai người lại?”

Từ Thanh Phong bước tới, đơn giản giải thích.

“Trần Huy nhờ anh đến đón em, cậu ta nói có việc gấp, tạm thời không thể đến được.”

Ngôn Giai Tuệ “à” một tiếng. Có thể có việc gấp gì được đây? Là có hẹn với người khác rồi sao?

Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Ngôn Giai Tuệ, Từ Thanh Phong không đành lòng liền giúp Trần Huy giải thích một chút.

“Em đừng nghĩ linh tinh, Trần Huy đợt này đã bắt đầu tiếp quản công việc của gia đình nên bận rộn hơn. Cậu ta nhờ anh chuyển lời xin lỗi tới em.”

Ngôn Giai Tuệ không đáp, cô đứng dậy xách túi lên xe.

Trần Huy khốn kiếp, vốn biết là không nên tin anh ta mà, càng không nên cho anh ta bất cứ cơ hội nào cả.

Uổng công Ngôn Giai Tuệ hôm nay sửa soạn từ sớm, mang theo tâm tình ngồi chờ hết cả buổi, thật sự như một đứa ngốc.

Mặc dù Ngôn Giai Tuệ không nói không rằng, nhưng nhìn sắc mặt của cô Lâm Tuyết cũng đoán ra được, ở trên xe an ủi Ngôn Giai Tuệ.

“Giai Tuệ, cậu tuyệt đối đừng nghĩ nhiều.”

Sau đó, Từ Thanh Phong đưa hai người về biệt thự.

***

Trần Huy lúc này cũng trở về căn nhà ngoại ô của hắn. Vốn dĩ dạo gần đây tình cảm của hắn và Ngôn Giai Tuệ đã có tiến triển, khó khăn lắm Ngôn Giai Tuệ mới nhận lời đi chơi riêng với hắn, Trần Huy cũng vui mừng như điên. Thế nhưng không nghĩ tới hắn đang lái xe đến chỗ hẹn thì nhận được tin tức Uyển Uyển xảy ra chuyện. Dạo gần đây Trần Huy không ghé qua thăm Uyển Uyển mà để lại cho cô hai bảo mẫu, giúp Uyển Uyển quán xuyến mọi việc trong nhà. Lúc nghe thấy Uyển Uyển có chuyện, Trần Huy cũng tái mặt, hắn không thể phân thân, cho nên chỉ đành nhờ Từ Thanh Phong giúp đỡ.

Chiếc xe vòng vào trong sân, Trần Huy hốt hoảng chạy vào, nhìn thấy Uyển Uyển đang thản nhiên ngồi trong phòng ăn bánh.

“Sao vậy? Có chuyện gì thế?”

Uyển Uyển lúc này mới vác cái bụng bầu mấy tháng đứng dậy. Nhìn thấy Trần Huy hốt hoảng chạy vào không khỏi có chút đắc ý.

Vốn mấy ngày nay cô ta ở yên trong nhà, nhưng cảm thấy Trần Huy lạnh nhạt với mình, ghé cũng chẳng buồn ghé tới, Uyển Uyển biết Trần Huy lại có niềm vui mới ở bên ngoài rồi.

Cô ta không cam tâm. Một miếng mồi béo bở như Trần Huy sao có thể bỏ qua được. Chỉ cần níu lấy anh ta, bắt được phú nhị đại này, cuộc sống sau này của Uyển Uyển sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa.

Sợ Trần Huy lâu ngày không gặp sẽ quên mất mình, cho nên Uyển Uyển chỉ đành giả vờ bản thân bị động thai, nhờ bảo mẫu gọi Trần Huy về gấp. Cô ta che giấu tâm tư trong ánh mắt, nhăn mặt nói.

“Anh về rồi à? Lúc nãy bảo bối đạp em đau quá, em còn tưởng là xảy ra chuyện.”

Một cánh tay vòng lên quấn lấy Trần Huy, nhưng hắn đã khéo léo đẩy cô ra.

“Không có chuyện gì là tốt rồi.”

Dứt lời đã muốn xoay người bỏ đi.

Uyển Uyển vội vã ôm lấy Trần Huy từ phía sau, giọng nói mang theo ấm ức.

“Anh không ở lại với mẹ con em sao?”

Cái ôm của Uyển Uyển rất chặt, thậm chí hôm nay cô ta còn cố ý sức nước hoa thơm phức, nhất quyết phải giữ được Trần Huy ở lại một đêm. Uyển Uyển không tin cái gì mà mẹ quý nhờ con, chỉ cần cô ta sinh đứa con này ra, Trần Huy lại chẳng vứt bỏ cô ta như một miếng giẻ rách, cho nên chỉ có thể chiếm lấy hắn, biến hắn thành của cô mới được.

“Uyển Uyển, tôi đã nói rõ ràng với em rồi, tôi không thể cho em thêm gì khác. Mối liên kết duy nhất giữa chúng ta là đứa con này, nếu em cảm thấy ấm ức, tôi có thể cho em một khoản để đền bù, nhưng không thể có gì khác nữa. Uyển Uyển, em hiểu mà.”

Trần Huy khéo léo giải thích. Ngay từ đầu hắn đã thương lượng với Uyển Uyển về việc bỏ đứa con, nhưng cô ta nhất quyết không chịu, còn nói bản thân không cần danh phận gì, chỉ cần sinh con cho hắn là được.

Nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Trần Huy, Uyển Uyển biết đã sắp chạm đến nghịch lân của hắn, chỉ có thể ấm ức lùi về sau, tủi thân gạt nước mắt nói.

“Em hiểu rồi, là em quá phận.”

“Tôi xin lỗi. Tôi đã sắp kết hôn rồi, tôi không muốn vị hôn thê của mình buồn. Em cứ an tâm ở đây dưỡng thai, khi khác tôi sẽ tới thăm em.”

Nói xong, Trần Huy đã cầm lấy áo khoác mà đi thẳng, bỏ mặc Uyển Uyển trong căn nhà một mình. Cô nhìn theo bóng anh xa dần, nắm tay cũng dần siết chặt, một tay lau đi nước mắt nước mắt, vẻ bi thương đau lòng mới đây thôi đã hoàn toàn biến mất, trong con ngươi đã tràn lên vẻ ác độc xa lạ.

“Trần Huy, đừng tưởng anh có thể dễ dàng vứt bỏ mẹ con tôi.”

Sau đó, cô ta gọi điện cho một số điện thoại lạ. Trên khóe môi dần nở thành nụ cười trào phúng.

***

Từ ngoại ô về đến thành phố phải mất chừng một tiếng lái xe, cũng may Trần Huy đã nhờ Từ Thanh Phong đón Ngôn Giai Tuệ rồi.

“Sao rồi, cậu đưa Giai Tuệ về chưa?”

“Chúng tôi vẫn đang ở bên ngoài, cậu tốt nhất là đến nhanh chút.”

Trần Huy nhíu mày khó hiểu. Sau đó hắn nghe thấy từ bên kia vang lên tiếng nhạc xập xình. Không nghĩ tới Từ Thanh Phong không đưa Ngôn Giai Tuệ về mà lại dẫn cô đến quán bar. Trần Huy suýt thì thổ huyết, vội vội vàng vàng lái xe đến địa chỉ mà Từ Thanh Phong gửi.

Lúc hắn đến nơi, Ngôn Giai Tuệ đã say không biết trời đất là gì. Trần Huy không khỏi có chút nổi nóng.

“Sao cậu lại đưa cô ấy đến đây?”

Từ Thanh Phong nhún vai.

“Không phải tôi đưa đến, là Ngôn Giai Tuệ đòi đến.”

Tính cách của Ngôn Giai Tuệ thế nào, hai người bọn họ không phải không rõ. Cô một khi đã muốn làm gì, lại có ai ngăn cản được. Sau khi Từ Thanh Phong và Lâm Tuyết đến đón, Ngôn Giai Tuệ nhất quyết không chịu về nhà, đòi hắn lái xe đến quán bar bằng được. Từ Thanh Phong hết cách, cũng chỉ có thể chiều ý vị tiểu tổ tông này.

Ngôn Giai Tuệ uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy chốc thì đã gục. Trần Huy trong lòng buồn bực, vội vã tiến tới ôm ngang cô lên.

“Lo mà giải quyết cho tốt chuyện của cậu đi.”

Sau khi Trần Huy đến, Từ Thanh Phong thoải mái ném cô cho hắn rồi dẫn theo Lâm Tuyết về. Hắn vẫn không thích dẫn cô đến ba cái chỗ như thế này, nhìn thấy đủ loại ánh mắt dán lên người Lâm Tuyết, Từ chủ tịch sớm đã không vui. Chỉ đợi trần Huy đến để bàn giao.

Đợi hai người đi khuất, Trần Huy lay lay Ngôn Giai Tuệ, lúc này cô vẫn còn mơ màng, không biết người trước mặt là ai.

“Giai Tuệ, Ngôn Giai Tuệ.”

Trần Huy dùng sức lay gọi cô, Ngôn Giai Tuệ nửa say nửa tỉnh nhìn hắn, cười hì hì hai tiếng. Sau đó cô thấy trời đất quay cuồng, Ngôn Giai Tuệ ọe một cái, mang toàn bộ thức ăn và đồ uống tặng lên người Trần Huy.

Trần Huy: “...”