Lâm Tuyết bị ném lên ghế sofa. Va đập khiến lưng cô ê ẩm, vừa định nhỏm dậy, Lâm Tuyết đã bị bàn tay to lớn đè nghiến xuống ghế, ngăn cản sự giãy dụa của cô.

“Con khốn này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả?”

Hiếu nghĩ tới lúc nãy may là chưa đắc tội vị kia, nếu không cho đù có bán cả cái quán này đi cũng khó mà sống yên ổn. Trong lòng căm tức Lâm Tuyết, lập tức giáng cho cô hai cái bạt tai.

Tiếng chát vang lên đau điếng. Lâm Tuyết bị tát đến lệch cả mặt, gò má sưng vù, nước mắt không ngừng trào ra. Lúc này hai tên bảo vệ đã lui ra ngoài, Hiếu gần như mất tình tĩnh, tay chân không ngừng xoa nắn thân thể Lâm Tuyết. Nỗi tủi nhục và sợ hãi chiếm cứ toàn bộ thể xác Lâm Tuyết. Cô giãy dụa muốn trốn thoát nhưng vô ích.

“Còn giả vờ thanh cao cái gì, đã đến bước đường này mà còn ra vẻ trinh nữ hả?”

Lão quản lý vừa nói vừa cúi xuống hít hà mùi hương thơm ngát trên cơ thể cô gái mới lớn. Lâm Tuyết mặc dù không dùng nước hoa, không phấn son nhưng lại có mùi thơm tự nhiên rất mê hoặc.

“Cút đi! Ông cút đi!”

Lâm Tuyết bất lực đấm đá người đàn ông, cổ họng đã kêu gào đến khản đặc. Điện thoại bị người ta ném ra xa, trong mắt cô tràn ngập tuyệt vọng. Tuy nhiên, sự giãy dụa của Lâm Tuyết chỉ khiến lão già kia thêm phần hưng phấn. Hơi thở ô uế gần kề bên tai khiến Lâm Tuyết cực kỳ buồn nôn.

Trong lúc tuyệt vọng, cô chỉ có thể không ngừng gọi tên Tuấn Kiệt. Anh đang ở đâu? Cứu em, cứu em với!

Lâm Tuyết cắn mạnh vào tay người đàn ông, hắn ta tru lên một tiếng, Lâm Tuyết vùng thoát được, lại bị lão túm ngược tóc lại. Cảm giác da đầu nứt da khiến Lâm Tuyết choáng váng, tiếp đó, cô lập tức nhận thêm hai cái bạt tai. Khóe môi Lâm Tuyết bị đánh đến rớm máu, cẳng tay bị nắm đến sắp gãy ra.

“Con khốn, hôm nay ông đây phải chơi chết mi!”

Hiếu cười khả ố, sau đó thẳng tay xé rách áo sơ mi của Lâm Tuyết.

Không!

Cứu em với!

Tuấn Kiệt cứu em với!

Trong đầu Lâm Tuyết bị đánh đến mơ hồ, trước mắt hoa lên, nước mắt ướt đẫm hai bên má, chỉ nghe thấy giọng nói đầy khả ố và hơi thở ghê tởm kia kề sát mình. Đúng lúc hắn định vươn tay kéo nốt chiếc áo ngực của Lâm Tuyết, đột nhiên một tiếng “Hự!” vang lên.

Người đàn ông phút trước còn đè nghiến lên người Lâm Tuyết đã ngã huỵch xuống sàn. Cả người cuộn lại đầy đau đớn, lão ăn một cú trời giáng này còn đang định nhìn xem là ai ra tay, vừa ngoảnh lại đã thấy Thanh Phong đứng từ trên cao nhìn gã, khuôn mặt khinh bỉ như nhìn một con bọ.

“Đây…đây là!”

Hiếu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao Thanh Phong lại ở nơi này thì đã thấy cái chân kia đạp lên bụng gã, dùng lực mà đè Hiếu xuống sàn. Lúc này đây gã bị ép cho thở không nổi, dạ dày và lục phủ ngũ tạng đều cuộn lên đau đớn.

“Tôi ghét nhất, là những kẻ ồn ào!”

Tám chữ kia được nhả ra từ khuôn miệng của hắn nghe cực kỳ lạnh lẽo. Dứt lời, Hiếu lập tức ăn thêm một cú nữa vào mạng sườn. Lúc này gã suýt thì phun hết cả đồ ăn ra, một tiếng “A!” đầy thống khổ không nhịn được mà vọt ra khỏi miệng.

Ánh mắt Thanh Phong nhìn gã cực kỳ ghét bỏ, hai bảo vệ phía sau lập tức tiến lên, túm lấy Hiếu mà kéo ra ngoài. Hắn gào tru tréo lên như con lợn bị trụng nước sôi.

“Tôi…tôi đã làm gì sai?”

“Đừng để cho hắn gào nữa, nhức đầu!”

Phong di di mũi giày xuống nền, giống như vừa rồi chạm phải Hiếu khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Người đàn ông trung niên không nói gì, vội vàng lùi về phía sau. Hiếu không còn cơ hội để gào thét nữa, gã bị nhét rẻ vào miệng, lôi ra ngoài.

Động tĩnh lần này quả thực quá lớn, những người trong quán bar nhìn thấy quản lý bị lôi xềnh xệch, trên người vết thương lớn nhỏ thì không khỏi kinh ngạc. Mà CEO của quán bar nghe tin thì cũng hơi nhíu mày. Thanh Phong này trong giới nổi tiếng là âm tình bất định, bình thường đã không dễ đón tiếp, tên Hiếu xui xẻo chọc phải hắn, e cũng là đáng đời.

Bên này, Lâm Tuyết nhìn thấy người đến cứu mình thì có chút kinh hỉ, trong nhất thời cô nhìn nhầm đó là Tuấn Kiệt, cho đến khi thấy rõ khuôn mặt lạnh lùng của Thanh Phong, cô mới hoàn hồn. Lâm Tuyết run rẩy dùng tay che đi thân thể, giống như con thỏ con sợ hãi lui về phía sau.

Thanh Phong cứu cô nhưng cũng không có ý định sẽ giúp gì thêm, giọng nói không hề có chút độ ấm. “Đi được không?”

Lâm Tuyết khôi phục được giác quan, giờ phút này cô nào còn dám ở lại, mặc kệ thân thể bị thương mà đứng dậy, lí nhí cám ơn hắn rồi lảo đảo ra ngoài.

Người đàn ông trung niên bên cạnh quan sát hết một màn cũng không ý kiến, lão đi theo Thanh Phong nhiều năm, đã hiểu rõ tính cách của hắn. Người này bình thường rất ghét phiền phức, hôm nay đột nhiên ra tay đã là trái với thường ngày, phần cô gái này xử lý như thế nào, lão cũng không tiện can thiệp.

Đợi đến khi Lâm Tuyết rời khỏi, Thanh Phong chầm chậm bước đến bên ghế sofa, hắn cúi người nhặt chiếc điện thoại màu hồng đã bể màn hình. Trên đó là hình ảnh một cô gái với nụ cười tươi tắn. Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, mặc dù màn hình đã vỡ mất một nửa nhưng vẫn có thể nhìn thấy cái tên gọi đến. “Anh!” Kèm theo một trái tim màu đỏ.