Trong khách sạn, Trần Huy khó khăn lắm mới tẩy rửa được hết mùi hôi trên cơ thể. Hắn nhìn Ngôn Giai Tuệ đã mềm nhũn nằm trên giường, tâm tư không khỏi bực dọc.
Ngôn Giai Tuệ say xong thì không biết gì nữa, Trần Huy chỉ đành lái xe đưa cô về, tạm thời vào khách sạn nghỉ tạm. Trên người Trần Huy chỉ khoác một cái áo choàng, tiến tới muốn tháo dép và tất cho Ngôn Giai Tuệ, ai ngờ vừa chạm vào người cô, Ngôn Giai Tuệ đã nổi đùng đùng đạp hắn.
“Cút đi!”
Ngôn Giai Tuệ say quắc quần câu, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra người trước mặt là Trần Huy, chỉ cần nhớ đến hắn thì trong lòng sẽ khó chịu. Trần Huy bị Ngôn Giai Tuệ đạp ngã bay ra đất, chẳng mấy chốc đã nổi giận.
“Cô làm cái gì thế hả?”
“Trần Huy, anh là tên khốn, anh cút đi.”
Ngôn Giai Tuệ nói với chất giọng say mèm, một cánh tay lại chỉ vào mặt Trần Huy. Hắn không biết hôm nay bản thân đã khiến cho Ngôn Giai Tuệ thất vọng đến mức nào. Ngôn Giai Tuệ nói.
“Anh lại đi tìm con nào đúng không? Anh tưởng gọi Thanh Phong đến lừa tôi là được hả, tôi còn không biết trò mèo của anh hay sao? Tôi ghét anh.”
Ngôn Giai Tuệ hét xong một tiếng, cả người cũng trượt xuống, ngồi co ro ở bên chân giường. Trần Huy biết mình đuối lí, chỉ có thể tiến tới nâng cô lên.
“Tôi xin lỗi. Tôi sai rồi.”
Trần Huy dỗ dành Ngôn Giai Tuệ, lại bị cô đẩy ra lần nữa.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, sao không đi tìm tiểu tình nhân của anh đi, tìm đến tôi làm gì.”
Ngôn Giai Tuệ say đến loạng choạng, lại vẫn không quên tình cảnh này đã xảy ra không chỉ một hai lần. Ngôn Giai Tuệ nhớ rõ, trước đây rất lâu cô đã từng nhìn thấy Trần Huy công khai ve vãn người khác. Lúc đó Ngôn Giai Tuệ chỉ có thể nín nhịn, bởi vì Trần Huy không thích cô, hai người cũng đã xác định là vợ chồng trên danh nghĩa, dù sau này có lấy nhau cũng sẽ không có liên quan gì, không ai can thiệp vào cuộc sống của ai.
Sau cái hôm Ngôn Giai Tuệ bị bỏ thuốc, cô và hắn phát sinh quan hệ, Ngôn Giai Tuệ đã có thêm một chút hy vọng, lại trong thời gian gần đây, nhìn thấy Trần Huy có chút thay đổi, cô không khỏi ôm ấp suy nghĩ có khi nào hắn sẽ đổi tính một lần. Thế nhưng xác thực là cô nghĩ nhiều rồi. Ngôn Giai Tuệ ôm đầu kể lể.
“Là tên khốn anh, rõ ràng biết tôi thích anh mà vẫn đong đưa với người khác. Nhìn thấy người ta thì cười đến không ngậm miệng được, nhìn thấy tôi lại như tà ma xua đuổi. Tôi làm gì để anh ghét tôi thế hả.”
Trần Huy nghe thấy Ngôn Giai Tuệ nói cũng khựng lại.
Ngôn Giai Tuệ thích hắn?
Ôi trời ơi, hắn nghe được cái gì thế này?
Từ trước giờ không phải Ngôn Giai Tuệ vẫn luôn ghét hắn, nhìn thấy hắn là nổi máu bạo lực, chê hắn ẻo lả không phải đàn ông hay sao?
“Ngôn Giai Tuệ, cô nhắc lại đi, cô nói gì hả?”
Trần Huy lay vai của Ngôn Giai Tuệ, mà cô bị lắc đến phiền, liền hét lên.
“Tôi nói là tôi thích anh, thích tên khốn nhà anh, từ nhỏ thì đã thích rồi. Anh nghe rõ chưa hả?”
Trần Huy: “...”
Nghe rõ rồi. Rất rõ là đằng khác.
Lúc này đây Trần Huy cảm thấy trái tim của mình như bị hẫng một nhịp, dường như chưa thể tiếp nhận được sự thật này.
Ngay từ khi còn bé, ba người bọn họ chơi thân với nhau, Trần Huy đã rất sợ Ngôn Giai Tuệ. Hắn chưa bao giờ nghĩ Ngôn Giai Tuệ sẽ thích hắn cả. Chỉ là sau cái đêm đó, Trần Huy cứ vô thức mà quan sát Ngôn Giai Tuệ nhiều hơn. Sau đó, không biết từ lúc nào mà trong lòng lại dâng lên ý niệm muốn chịu trách nhiệm với cô. Dù sao, cũng chính hắn là người lấy đi lần đầu của Ngôn Giai Tuệ. Giờ thấy Ngôn Giai Tuệ khóc lóc nói ra đè nén trong lòng, Trần Huy không khỏi cảm thấy trái tim run lên, cảm xúc kì lạ lan tràn trong tâm can hắn.
“Cô thích tôi?”
Trần Huy còn định hỏi lại, nhưng Ngôn Giai Tuệ bị hỏi đến phiền, lúc này chỉ muốn chặn cái miệng của Trần Huy lại, vì không có thứ gì bên cạnh, Ngôn Giai Tuệ chỉ có thể rướn người lên, hôn lên khóe môi hắn. dùng hành động chứng minh cho lời nói của mình.
Trần Huy cũng bị dọa ngây ra, nhưng rất nhanh hắn đã vòng tay ôm lấy cô.
“Ngôn Giai Tuệ, tôi nghe thấy hết rồi, ngày mai tỉnh dậy em đừng có mà nuốt lời.”
Trần Huy hung hăng trừng cô, mà Ngôn Giai Tuệ cùng trừng lại hắn, điệu bộ không ai nhường ai. Trần Huy xác định được tâm ý của Ngôn Giai Tuệ, trong lòng không khỏi vui mừng như điên. Hóa ra cô vẫn luôn thích hắn, chỉ là Trần Huy quá ngu ngốc, ở bên cạnh Ngôn Giai Tuệ lâu như thế mà cũng không nhận ra.
Trần Huy ôm lấy Ngôn Giai Tuệ, cho dù biết hiện tại cô đã say mèm, lời hắn nói ngày mai chưa chắc cô đã nhớ, nhưng vẫn muốn trấn an cô.
“Ngôn Giai Tuệ, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, từ nay tôi sẽ đối tốt với em, sẽ không khiến em ấm ức nữa.”
Lúc này, ánh đèn lờ mờ hắt lên khuôn mặt Ngôn Giai Tuệ, khóe mắt cô cũng ửng hồng, dường như vẫn còn ấm ức vì bị hắn bỏ rơi lúc chiều. Vẻ mặt của Ngôn Giai Tuệ hiện tại cực kỳ mê hoặc, Trần Huy nhịn không nổi nữa, lại cúi đầu hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi vói vào trong, bắt đầu hòa cùng với Ngôn Giai Tuệ. Như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Hai người hôn đến cuồng nhiệt, chẳng mấy chốc Trần Huy đã ôm cô lên, tiếng về phía chiếc giường lớn gần đó. Trong mắt Ngôn Giai Tuệ phủ một tầng sương, cánh tay không an phận đánh lên người hắn.
“Anh là tên khốn, tôi ghét anh.”
“Được rồi, tôi là tên khốn.”
Trần Huy bắt lấy cánh tay của cô, lại cẩn thận mà hôn xuống.
Tại sao lâu như thế mà hắn mới phát hiện, Ngôn Giai Tuệ cũng có một mạt đáng yêu như thế này?
Cánh tay Ngôn Giai Tuệ bị bắt lại, cả người vẫn giãy giụa, sau đó cắn lấy môi của Trần Huy. Lúc này, quần áo trên người đều bị cô giãy giụa thoát ra gần hết, bộ vị khó nói trên người Trần Huy cũng căng trướng, bắt đầu gào thét được an ủi. Hắn cố không cho cô lộn xộn, âu yếm mà hôn lên cổ cô.
“Giai Tuệ, từ nay tôi sẽ là tên khốn của một mình em.”
Nói dứt lời, nụ hôn đã rơi trên xương quai xanh, Ngôn Giai Tuệ trong phút mơ hồ bị hắn cắn một ngụm, cả người đều run rẩy.
“Anh..”
Rượu nóng đã bị xua tan một nửa, Ngôn Giai Tuệ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đè lên người mình, bàn tay nóng bỏng khẽ xoa nắn thân thể Ngôn Giai Tuệ, gợi lên dục vọng trong cô. Ngôn Giai Tuệ thở dốc, mà lúc này, cánh tay không an phận đã lần mò, cởi toang chiếc áo ngực của Ngôn Giai Tuệ.
Đôi gò bồng đảo căng tròn hiển lộ trước mắt Trần Huy, đầu tiêm tiếp xúc với không khí mà dựng đứng lên, tựa như trái anh đào chín mọng mời gọi người ta đến hái. Trần Huy không nhịn được nữa, cúi người cắn lên trái anh đào đỏ mọng mê người kia.
“A…”
Ngôn Giai Tuệ rên khẽ một tiếng, cảm thấy đầu lưỡi ấm áp đảo quanh nhũ tiêm, như đứa trẻ mới tập lớn dùng sức mút lấy mật ngọt. Cả cơ thể Ngôn Giai Tuệ run rẩy, ngón chân cũng cong lên.
“Tên khốn nhà anh…”
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu tràn lan khắp cơ thể Ngôn Giai Tuệ, nhất là bên dưới, vừa khô lại vừa nóng. Ngôn Giai Tuệ cắn chặt lấy tay mình, cố gắng ngăn tiếng nức nở.
“Cút đi.”
Trần Huy biết cô đã động tình, gò má ửng đỏ, trên mặt cũng lấp lánh nước mắt. Hắn kéo tay của cô ra, thì thào bên tai Ngôn Giai Tuệ.
“Để tôi giúp em.”
Sau đó một tay xoa nắn thân thể thiếu nữ, một tay lần mò xuống bên dưới, tìm đến nơi tư mật, một ngón tay tiến vào bên trong, không ngừng khuấy đảo. Ngôn Giai Tuệ cảm thấy bản thân nóng đến phát điên. Cánh tay gắt gao nắm lấy ga trải giường, cả cơ thể cong lên, vùng eo không ngừng đong đưa qua lại.
“Khó chịu quá.”
“Ngoan, Giai Tuệ, ngoan.”
Trần Huy giúp cô nới lỏng, một bên hôn lên khóe mắt Ngôn Giai Tuệ, cơ thể này chỉ mới làm qua một lần, vẫn còn rất chặt. Nhưng Ngôn Giai Tuệ bị hắn trêu đùa đã không nhịn được nữa rồi, chỉ muốn mau chóng bị thứ to lớn kia lấp đầy, giúp cô xua đi ngứa ngáy và dục hỏa khó nhịn.
Trần Huy nhìn thấy cô đã mê man, hạ thân cũng trướng đau, hắn lột phăng cái áo tắm vương víu, một tay nâng chân của Ngôn Giai Tuệ lên, không chờ đợi được nữa mà đâm thẳng vào bên trong.
“A….A! Sâu quá.”
Ngôn Giai Tuệ hét lớn một tiếng, thứ kia đã trượt vào trong, không ngừng càn quấy trong cơ thể Ngôn Giai Tuệ. Cùng với khoái cảm, đau đớn cũng khiến hạ thân cô run lên, cơ thể xử nữ nhất thời chưa thể tiếp nhận được toàn bộ. Ngôn Giai Tuệ khóc nức nở.
“Tên khốn này, cút đi, mau cút đi.”
Nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ khóc lóc, Trần Huy cảm thấy tim mình cũng mềm nhũn, hắn cố gắng nhịn xuống khoái cảm khi bị ấm nóng của cô bao trùm, giữ nguyên tư thế không cử động.
Từng nụ hôn rơi trên hõm vai, sau đó theo từng tiếng đưa đẩy, hắn nâng eo của Ngôn Giai Tuệ, giúp cô không bị cộm lưng.
“Rút ra, Trần Huy, tôi bảo anh rút ra.”
Ngôn Giai Tuệ vừa nói vừa muốn lùi về sau, nhưng Trần Huy đã bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Mỗi lần Ngôn Giai Tuệ chuyển động lại khiến hắn hít một ngụm khí lạnh, chỉ hận không thể lập tức hung hăng xỏ xuyên lỗ nhỏ mê người này.
“Đừng lộn xộn.”
Trần Huy túm lấy chân của Giai Tuệ, bắt đầu đong đưa thắt lưng, chậm rãi ra vào.
“Hức hức, khó chịu…tôi khó chịu.”
Theo mỗi nhịp chuyển động, Ngôn Giai Tuệ cảm thấy hạ thân như phát hỏa. Côn thịt to lớn mang theo lửa nóng không ngừng càn quấy. Mỗi lần đâm vào đều sâu đến lút cán, kéo theo tiếng lép nhép cực kỳ mê người.
Tiếng thở dốc ồ ồ truyền vào tai Ngôn Giai Tuệ, cô chỉ có thể buông xuôi, bỏ mặc cho bản thân trôi vào trong giấc mộng, thừa nhận đau đớn và khoái cảm luân phiên kéo tới, tựa như thủy triều nhấn chìm cô.