Buổi tối khi Lâm Tuyết trở về biệt thự, cô phát hiện Từ Thanh Phong đã về rồi. Lâm Tuyết còn định đeo tạp dề vào nấu cơm cho hắn, sợ Từ chủ tịch vẫn chưa ăn gì.

“Anh ăn gì chưa? Chờ tôi chút nhé, hôm nay ở nhà hàng có hơi bận.”

Vừa nói Lâm Tuyết vừa đeo tạp dề đi vào trong bếp, Từ Thanh Phong thấy vậy liền bước đến, ôm lấy Lâm Tuyết từ phía sau. Tư thế này có chút thân mật, đầu của hắn gác lên hõm vai cô, dường như đang kiềm chế run rẩy.

“Sao thế?”

Lâm Tuyết bị hắn ôm ngang thì hơi giật mình, cô tinh tế cảm nhận được tâm trạng Từ chủ tịch hôm nay có chút bất ổn. Chẳng lẽ là vì ban ngày cô từ chối gặp mặt ba mẹ hắn sao. Lâm Tuyết cảm thấy khó xử vô cùng, vừa muốn đẩy hắn ra để giải thích, lại thấy Từ Thanh Phong thấp giọng nói.

“Đừng cử động, để tôi ôm em một chút thôi.”

Cô chỉ đành thành thật đứng yên tại chỗ.

“Những năm qua em sống thế nào? Có tốt không?”

Sao lại hỏi như vậy?

“Vẫn…vẫn tốt.”

Từ Thanh Phong đột nhiên nhớ tới hôm ở trong bệnh viện, Lâm Tuyết nói từ nhỏ đã không ai thích cô cả. Lại từ những thông tin mà bên thám tử điều tra được, sau khi ông Quân mất, cuộc sống của Lâm Tuyết vẫn luôn rất khó khăn. Cánh tay của Từ Thanh Phong lần tìm đến tay cô, cảm nhận được vết chai sần ở nơi đó. Lâm Tuyết vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn nhẫn nhịn, ngay từ nhỏ cô đã là một cô bé ngoan. Chỉ trách hắn đã gần cô như thế mà vẫn không hay biết gì, không nhận ra cô, hết lần này đến lần khác làm tổn thương Lâm Tuyết.

“Thanh Phong, anh sao thế?”

“Tôi không sao.”

Mặc dù nói vậy, nhưng cái ôm càng chặt hơn. Lâm Tuyết nghe thấy hắn thấp giọng nói.

“Lâm Tuyết, xin lỗi em.”

Lâm Tuyết, đáng ra tôi nên nhận ra em sớm hơn.

***

Sau ngày hôm đó, Lâm Tuyết nhận thấy thái độ của Từ Thanh Phong với cô có chút khác lạ, thỉnh thoảng thấy hắn cứ nhìn cô rồi ngẩn người, trong mắt có vô vàn cảm xúc. Tất cả những yêu cầu của Lâm Tuyết cũng được đáp ứng cực kỳ nhanh. Ánh mắt của Từ Thanh Phong giống như chỉ hận không thể mang theo hết thảy những thứ tốt đẹp mà đặt lên người Lâm Tuyết. Tối hôm đó, như thường lệ, hai người lại đến nhà hàng, dạo này Từ Thanh Phong được về sớm, bởi vậy thỉnh thoảng sẽ ghé qua phụ giúp cô. Lúc nhìn thấy Từ chủ tịch đeo tạp dề đứng trong bếp, Lâm Tuyết không khỏi chấn động.

Hình ảnh Từ chủ tịch cao lãnh cấm dục hiện tại một tay nhào một một tay rán bánh quả thực kích thích người nhìn. Nếu như là đám nhân viên của DC trông thấy, không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, cho dù hắn làm gì thì trông vẫn rất đẹp trai.

Lâm Tuyết có được nhân viên không mất tiền thuê thì cũng rất biết tận dụng, sai bảo Từ chủ tịch đủ điều.

“Anh canh chừng chỗ này nhé.”

“Lửa to quá rồi, để như thế sẽ cháy mất.”

Mặc dù Từ Thanh Phong có thiên phú trong kinh doanh thật đấy, nhưng ở trong bếp hắn vẫn phải gọi Lâm Tuyết một tiếng bà chủ, bị cô sai bảo đến xoay mòng mòng. Đã thế, Từ chủ tịch còn nhận ra Lâm Tuyết nhà hắn cũng rất nghiêm khắc, cho nên Từ Thanh Phong chỉ có thể lén lút ném mẻ bánh bị cháy vào trong thùng rác, sau đó nhanh chóng gọi cứu viện tới mang theo mẻ bột khác. Nếu để Lâm Tuyết phát hiện, e sẽ bị mắng cho to đầu.

“Anh làm gì mà lén lén lút lút vậy?”

Lâm Tuyết thấy Từ Thanh Phong cứ dấm dúi ở một góc, còn to nhỏ gọi điện thoại thì không khỏi ngạc nhiên, vừa định tiến lên hỏi hắn, đã thấy Từ Thanh Phong đá chân, cái thùng rác trong tầm mắt của Lâm Tuyết chui tọt vào trong gầm bàn.

“Không có gì, có chút chuyện của công ty thôi.”

Lâm Tuyết thấy hắn bận mà vẫn nấn ná ở lại giúp mình thì không khỏi áy náy.

“Nếu anh bận thì cứ đi trước đi, tôi lo được mà.”

Vừa nói vừa tiến lên định giành phần công việc của hắn, nhác thấy Lâm Tuyết sắp phát hiện ra đống bánh hỏng bị Từ chủ tịch thủ tiêu, Từ Thanh Phong trong phút điện quang hỏa thạch lập tức nắm lấy tay cô, hô lớn.

“Lâm Tuyết.”

Một tiếng hô này quả nhiên thành công lôi kéo sự chú ý của Lâm Tuyết. Cô vừa quay ra, hai cánh tay còn dính đầy bột trắng của Từ Thanh Phong đã túm lấy cô, kế tiếp chính là khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đang che giấu vẻ bối rối, bắt Lâm Tuyết nghiêm túc nhìn về phía mình.

“Lâm Tuyết, nhìn tôi.”

Lâm Tuyết tỏ vẻ khó hiểu. Kế tiếp, Từ Thanh Phong liền chủ động cúi xuống hôn cô. Che giấu là giả, ăn đậu hũ là thật.

Lâm Tuyết đột nhiên bị hắn hôn đến đảo điên thì có chút thất thần. Dường như từ ngày hai bọn họ không làm chuyện kia, Từ Thanh Phong đặc biệt thích hôn cô thì phải. Thế nhưng khung cảnh này có phải có chút không thích hợp không? Bên ngoài thì khách hàng đang kêu gào đòi đồ ăn, trong bếp thì hỗn loạn một mảnh, Từ Thanh Phong lại chẳng thèm chú ý chút nào. Bờ môi kia lần tìm đến môi của Lâm Tuyết, đầu lưỡi vói vào trong, vốn lúc đầu chỉ định khiến cho Lâm Tuyết phân tán, cuối cùng lại bị hương vị của cô mê đắm lúc nào không hay.

“Anh…”

“Bà chủ ơi, đồ ăn của tôi đã có chưa?”

Một tiếng gọi này quả nhiên đánh thức hai người. Lâm Tuyết vội vã đẩy Từ Thanh Phong ra, gương mặt không nhịn được mà ửng hồng. Cô đáp lớn một tiếng.

“Có liền.”

Trước khi đi, Từ Thanh Phong còn đưa tay xoa xoa má cô, muốn phủi đi bụi ở đó. Lạc Lạc nhà mình thật đáng yêu, chỉ cần nhìn thấy cô là không thể nào tự chủ được. Từ Thanh Phong thầm kiềm chế bản thân, hắn không thể để Lạc Lạc ghét bỏ hắn, hắn chỉ vừa mới tìm được cô thôi, không thể một lần nữa đánh mất cô.

Lúc này, điện thoại Từ Thanh Phong vừa vặn vang lên, là Hình Lâm báo hắn có việc gấp. Từ Thanh Phong đưa tay cởi tạp dề. Lúc Lâm Tuyết đi vào thấy hắn chuẩn bị ra ngoài liền hỏi.

“Anh phải đi à?”

“Ừ, không lâu đâu, lát sẽ về phụ em đóng cửa.”

Lâm Tuyết mỉm cười dặn dò hắn đi cẩn thận. Mà lúc Từ Thanh Phong đi rồi, Lâm Tuyết bắt đầu thu dọn đống hỗn loạn ở trong bếp. Sau đó, lúc cô kéo thùng rác ra để vứt đồ, liền phát hiện một mẻ bánh đã cháy không ra hình dạng gì nằm gọn lỏn ở trong đó. Lâm Tuyết thoáng đen mặt, sau đó nhớ đến thái độ kỳ lạ của Từ Thanh Phong lúc nãy, bấy giờ mới không nhịn được mà bật cười.

Hóa ra, Từ chủ tịch cũng có điểm không hoàn hảo.

Nhưng không hiểu sao, điều này khiến Lâm Tuyết cảm thấy dễ chịu hơn, lại nhớ tới cái hôn của hắn, gò má bất giác không nhịn được mà nóng bừng.

*Đing đang* *Đing đang*

Lúc Lâm Tuyết đang bận rộn thì nghe thấy ngoài cửa kêu vang. Hôm trước Lâm Tuyết đã nhờ bên thiết kế lắp thêm cho một cái chuông nhỏ, chỉ cần tiếng chuông này kêu thì sẽ báo hiệu có khách đến, nghe vừa vui tai mà cũng rất tiện lợi. Hôm nay là ngày lễ nên Lâm Tuyết cho mọi người nghỉ sớm hơn, Từ Thanh Phong cũng đi mất nên chỉ còn mình cô làm việc, Lâm Tuyết vội thu dọn rồi chạy ra ngoài.

“Hoan nghênh quý khách ghé thăm.”

Lâm Tuyết vừa nói vừa tươi cười nhìn bọn họ. Thế nhưng lúc nhìn kĩ người vừa mới đến, Lâm Tuyết không khỏi sững lại. Nụ cười trên môi cũng tắt ngấm. Người kia là Tuấn Kiệt, bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ trung mà Lâm Tuyết chưa gặp bao giờ.

“Cho chúng tôi hai phần mì, đồ uống và một phần chè nhé.”

Lâm Tuyết vẫn nhìn chăm chăm vào khoảng không, đợi đến khi Triệu My An gọi món xong cô mới thấp giọng nói bọn họ chờ một chút, nhà bếp sẽ chuẩn bị ngay. Không khí hiện tại hết sức ngượng ngùng, Lâm Tuyết từ sau ngày hôm trước thì đã không liên lạc với Tuấn Kiệt. Không phải vì cô không muốn, mà là không dám. Ngược lại, Tuấn Kiệt cũng không liên hệ với cô. Khoảnh khắc đối diện hiện tại đúng là không ai ngờ tới.

Thực ra, hôm nay Tuấn Kiệt và Triệu Mỹ An tan ca muộn, anh nói muốn đưa cô đi ăn khuya, sau đó Triệu Mỹ An nói gần đây có một cửa hàng bán đồ ăn truyền thống rất nổi, được đánh giá rất tốt nên rủ anh tới ăn thử, Tuấn Kiệt trăm triệu lần không nghĩ tới cửa hàng này là của Lâm Tuyết.

Anh vẫn không làm ra biểu tình gì, nhưng cánh tay ở dưới bàn ăn đã âm thầm siết chặt.

Lâm Tuyết ghi xong món thì vội vã đi luôn, đến tận khi vào trong nhà bếp, trái tim mới bắt đầu đập thình thịch. Lâm Tuyết vẫn chưa sẵn sàng cho lần gặp mặt này, ánh mắt của Tuấn Kiệt trong lần cuối cùng bọn họ gặp nhau khiến cho Lâm Tuyết vẫn còn hoảng sợ, tựa như một lưỡi dao sắc lẹm cứa vào trái tim Lâm Tuyết.

“Chỗ này bài trí đẹp ghê ha, là bạn em giới thiệu đó. Họ còn khen chủ quán rất là xinh đẹp nữa, hôm nay gặp mặt đúng thực là xinh xắn ha, nhìn xa còn tưởng là minh tinh nào đó chứ.”

Triệu Mỹ An híp mắt nói, Tuấn Kiệt bên kia nghe câu được câu chăng, chỉ ậm ừ.

Anh ta và Triệu Mỹ An đã xác nhận quan hệ, sau cái đêm không tự chủ đó, Tuấn Kiệt và Triệu Mỹ An đã ngầm trở thành một đôi, mà người tinh mắt trong công ty đều biết cả, đều chúc mừng cho bọn họ.

“Anh sao thế? Không khỏe sao?”

Nhìn thấy sắc mặt Tuấn Kiệt có chút khác thường, Triệu Mỹ An không khỏi lo lắng. Lúc này, Lâm Tuyết đã bê đồ ăn ra rồi. Cô vừa vặn nhìn thấy Triệu Mỹ An đặt tay lên trán anh, không ngừng hỏi han anh, bộ dạng thân mật kề sát này khiến trái tim Lâm Tuyết nhói lên.

“Chúc hai vị ngon miệng ạ.”

Lâm Tuyết vừa nói vừa đặt đồ ăn lên bàn, sau đó giống như trốn chạy mà lủi vào trong bếp. Khi nãy vì quá ngạc nhiên mà Lâm Tuyết không chú ý, nhưng hiện tại nhìn lại, rõ ràng quan hệ của Tuấn Kiệt và Triệu Mỹ An có vẻ không bình thường. Anh của cô trước nay vẫn luôn chú tâm vào sự nghiệp, chưa từng thân thiết với cô gái nào quá mức. Thế nhưng hình ảnh lúc nãy là gì đây?

Mà Tuấn Kiệt nhìn thấy Lâm Tuyết, như một phản xạ có điều kiện, anh gạt cánh tay của Triệu Mỹ An xuống, nói.

“Tôi không sao.”

Thế nhưng Triệu Mỹ An vẫn níu lấy cánh tay anh. Nhìn thấy Lâm Tuyết bê món tiếp theo ra, Triệu Mỹ An như vô tình mà cố ý ghé sát vào bên tai Tuấn Kiệt nói.

“Nếu anh mệt mỏi hay là về chỗ em nghỉ ngơi trước.”

Cánh tay bê đồ của Lâm Tuyết hơi khựng lại, nước suýt nữa thì sánh ra. Lời này đủ ám muội, cũng đủ để Lâm Tuyết hiểu ra giữa bọn họ là mối quan hệ gì. Trong lúc thất thần, Lâm Tuyết không để ý mà vấp chân vào cạnh bàn, ngay sau đó, đồ ăn liền lệch đi, đổ thẳng lên bàn kèm theo một tràng loảng xoảng.

“Á!”

Tiếng của Triệu Mỹ An thét lớn, mà Tuấn Kiệt trong vô thức vẫn hành động theo bản năng, hướng về phía Lâm Tuyết, đỡ lấy cánh tay suýt nữa thì bị nước canh làm bỏng của cô. Một màn này, toàn bộ rơi vào trong mắt của Triệu Mỹ An.