Con người là loại động vật hoạt động theo bản năng, hành động của Tuấn Kiệt hoàn toàn xuất phát từ việc anh luôn bảo vệ Lâm Tuyết từ nhỏ đến giờ. Khi thấy bát đồ ăn trong tay lệch đi, anh rất nhanh đã bắt lấy tay cô, thế nhưng Triệu Mỹ An bên cạnh lại không được may mắn như thế. Nước sốt bắn vào tay áo của Triệu Mỹ An, mà cô cũng vừa hay nhìn thấy một màn trước mắt.
Thực ra, Triệu Mỹ An không phải vô tình đến nơi này.
Trước kia cô theo đuổi Tuấn Kiệt, cũng không ít lần thăm hỏi tin tức của anh. Việc Tuấn Kiệt cứ không đáp lại tình cảm của mình khiến Triệu Mỹ An rất băn khoăn, cô cho là Tuấn Kiệt đã có ý trung nhân, chỉ là vì lí do gì đó mà hai người không đến với nhau. Bằng quan hệ và quyền lực của mình, Triệu Mỹ An rất nhanh đã tìm ra được đáp án.
Lúc nghe thấy báo cáo, Triệu Mỹ An thoáng chốc đã hiểu ra Lâm Tuyết và Tuấn Kiệt có điểm không bình thường, cô ta điều tra ra được cô gái này hiện đang có dây dưa với Từ Thanh Phong, vị chủ tịch mà thành phố A này đều biết không nên đụng đến. Triệu Mỹ An trong lòng có vô vàn tính toán, lại không nghĩ tới Tuấn Kiệt chủ động đáp lại tình cảm của mình.
Triệu Mỹ An thoạt tiên là vui mừng phấn khởi, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ lại sẽ thấy có điều không đúng, nỗi bất an và giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn luôn vô lý như vậy. Cho dù Tuấn Kiệt đã đáp ứng ở bên cô, Triệu Mỹ An vẫn không có cảm giác an toàn.
Bởi vậy, hôm nay Triệu Mỹ An là có chủ đích mà đến, muốn một lần nữa xác nhận lại quan hệ giữa hai người này.
“Tôi…tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.”
Sau phút bất ngờ, Lâm Tuyết vội vàng xin lỗi, muốn tìm giấy lau cho Triệu Mỹ An nhưng cô đã lạnh lùng gạt tay Lâm Tuyết ra.
“Làm ăn kiểu gì vậy hả?”
Triệu Mỹ An hét lớn một tiếng, Triệu Mỹ An là tiểu thư lá ngọc cành vàng hàng thật giá thật, đồ trên người tất nhiên giá trị cũng không nhỏ. Lâm Tuyết lúng túng chưa biết giải quyết như thế nào thì đã bị Triệu Mỹ An đẩy ngã trên mặt đất.
Tuấn Kiệt thấy vậy thì chỉ siết chặt nắm tay.
“Không sao chứ?”
Anh ta hỏi han Triệu Mỹ An, nhưng vẫn vô thức nhìn về phía Lâm Tuyết. Triệu Mỹ An cười lạnh. Anh cho rằng cô mù hay sao? Không nhìn thấy hành động bảo vệ Lâm Tuyết lúc nãy sao?
“Có chuyện gì vậy?”
Một tiếng nói âm trầm phát ra từ cửa ra vào, ngay sau đó, người đàn ông hai ba bước tiến đến bên cạnh Lâm Tuyết, nâng cô từ dưới đất lên. Lâm Tuyết mau chóng nhận ra người đến là Từ Thanh Phong, hắn quả thực giữ đúng lời hứa, nói một tiếng sau đã trở lại. Khuôn mặt Từ Thanh Phong ẩn ẩn không vui, con ngươi sắc bén nhìn về phía Triệu Mỹ An và Tuấn Kiệt.
“Là Triệu tiểu thư đó sao?”
Triệu Mỹ An nhìn thấy Từ Thanh Phong thì cũng hơi sững người, không nghĩ tới hắn lại chủ động xuất hiện ở chỗ này. Mà nhìn cái thái độ hốt hoảng bảo vệ kia, xem ra tin tức Từ Thanh Phong dây dưa với Lâm Tuyết có đến chín phần là thật. Mặc dù Triệu Mỹ An vẫn còn tức giận, nỗi tức giận này thần túy đến từ hành động quan tâm của Tuấn Kiệt với Lâm Tuyết, đại biểu trong lòng anh vẫn còn vương vấn cô. Nhưng Triệu Mỹ An không thể nổi giận với Tuấn Kiệt, nên chỉ có thể trút lên đầu Lâm Tuyết.
Rõ ràng đã nhào vào vòng tay của Từ Thanh Phong, nhưng vẫn cố ý lẳng lơ câu dẫn Tuấn Kiệt.
“Có chuyện gì khiến Triệu tiểu thư phật lòng mà lại phải ra tay với người khác như vậy?”
Tuấn Kiệt nhìn thấy người kia xuất hiện, lại thấy thái độ của Triệu Mỹ An cũng thay đổi, liền biết người này không dễ đụng. Thế nhưng, anh cẩn thận quan sát sẽ thấy người đàn ông trước mặt có chút quen mắt. Chẳng phải là gã trai hôm đó đã đưa Lâm Tuyết về, còn hôn cô ở ngoài cổng hay sao?
“Là cô ta không cẩn thận làm đổ đồ ăn lên người tôi, Từ chủ tịch, anh quen với bà chủ nơi này sao?”
Triệu Mỹ An một bên đổ lỗi lên đầu Lâm Tuyết, một bên muốn Từ Thanh Phong ở trước mặt Tuấn Kiệt nói rõ quan hệ của hai người. Triệt để cắt đứt tơ tưởng trong lòng Tuấn Kiệt. Mà Từ Thanh Phong sao có thể không thấu mưu tính nhỏ nhen này. Từ cái hôm Lâm Tuyết suy sụp đến nay, Từ Thanh Phong vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân là do anh trai của cô mà ra. Ngày hôm nay lại thấy gã dắt theo một cô gái đến đây ức hiếp Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong không khỏi đen mặt. Hắn ôm cô lên, giọng nói đều đều không chút cảm xúc, nhưng lại ẩn chứa hàm ý cảnh cáo rất rõ ràng.
“Đây là người yêu của tôi.”
Một câu nói này mang ý tứ đánh dấu chủ quyền rất rõ ràng.
Nắm tay của Tuấn Kiệt siết chặt. Quả nhiên là thế, Lâm Tuyết đúng là có qua lại với người đàn ông này.
“Thì ra là bà chủ tương lai của DC, đắc tội rồi.”
Triệu Mỹ An cười cười hai tiếng, thành công đạt được mục đích, nhìn thấy sắc mặt của Tuấn Kiệt đen lại, sau đó không nói không rằng kéo lấy cánh tay anh.
“Anh à, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Dù sao cũng là lỗi của tôi, phần ăn hôm nay không cần trả lại, hy vọng hai vị không vì vậy mà phiền lòng.”
Lâm Tuyết vẫn như cũ cúi đầu xin lỗi, nếu không phải có Từ Thanh Phong ở đây, Triệu Mỹ An cũng không định cho cô mặt mũi lớn như thế, chỉ nói không sao rồi kéo theo Tuấn Kiệt rời đi. Đợi đến khi bọn họ ra ngoài, Triệu Mỹ An trong lòng gấp gáp, thấy Tuấn Kiệt cứ ngẩn ngơ, rõ ràng là chỉ hận không thể ngay lập tức chạy vào chất vấn Lâm Tuyết. Cô ta gấp gáp kéo tay của anh, bằng một vị trí dễ nhìn, níu lấy cổ của Tuấn Kiệt xuống, nhẹ nhàng hôn lên.
“Ôm em, Tuấn Kiệt.”
Cánh tay của Tuấn Kiệt cứng đờ, mà từ bên trong cửa hàng, xuyên qua lớp cửa kính, Lâm Tuyết nhìn thấy hết một màn này. Dù biết kết cục là như thế, dù biết anh sẽ mãi mãi không tha thứ cho mình, nhưng Lâm Tuyết vẫn không ngăn được trái tim quặn lên. Không nghĩ tới có một ngày, Lâm Tuyết và Tuấn Kiệt sẽ trở thành hai người hoàn toàn xa lạ.
“Đừng nhìn.”
Giọng nói trầm thấp lại truyền đến từ đỉnh đầu, kế đó, Từ Thanh Phong đã chắn trước mặt cô, che đi toàn bộ tầm nhìn của Lâm Tuyết, không muốn cô thấy một màn ở bên ngoài.
Cho dù Lâm Tuyết không muốn thừa nhận, nhưng mối quan hệ của cô và Tuấn Kiệt đã hoàn toàn không thể hàn gắn được nữa.
"Tôi không sao đâu."
Từ Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cô, Lâm Tuyết nhoẻn miệng cười, nhưng trông còn khó coi hơn là khóc. Từ Thanh Phong chỉ có thể vòng tay ôm lấy cô để an ủi.
"Tôi sẽ mãi mãi ở bên em, Lâm Tuyết."
Cho dù em có không cần tôi, cho dù em có hướng về người khác, tôi cũng không quan tâm.
Tôi chỉ cần em là đủ rồi.
***
"Thật ghê tởm, tôi chưa bao giờ nghĩ em là loại người như vậy. "
Nghe thấy lời nói của Tuấn Kiệt, Lâm Tuyết siết chặt vạt áo, hiện tại anh đang đứng trước mặt cô, dùng ánh mắt của người phán tội mà nhìn cô. Lâm Tuyết muốn giải thích nhưng mọi lời nói đều tắc nghẹn ở trong cổ họng.
"Em...em.."
"Lâm Tuyết, uổng công tôi tin tưởng cô. Nhưng cô thì sao, lén lút lên giường với người đàn ông khác sau lưng tôi. Tại sao cô lại làm thế hả? Cô thèm tiền đến thế sao?"
Những lời nói ác ý vẫn tiếp tục nhắm vào Lâm Tuyết, cô lắc lắc đầu lùi về phía sau, nước mắt rơi lã chã.
"Em không có..."
"Không có, đã lên giường với người đàn ông kia rồi vẫn còn ngụy biện, nếu biết sớm cô là loại người như thế, năm xưa gia đình tôi quả thật không nên cưu mang cô."
Từng lời từng lời giống như lưỡi dao cứu vào trái tim Lâm Tuyết. Sau đó, cái bóng của Tuấn Kiệt ở trước mặt trở nên cực kỳ vặn vẹo. Đổi thành Diệu Hoa và Thanh Trúc, bọn họ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. "Quả nhiên là thứ dơ bẩn, không có tự tôn."
Lâm Tuyết quỳ sụp xuống mặt đất, cho dù cô trốn tránh đến đâu cũng không thể thoát khỏi những ánh mắt khinh miệt và tiếng cười trào phúng kia.
"Không phải...không phải như thế..."
Cô giải thích trong sự bất lực. Nhưng không một ai tin cô cả.
Gương mặt Lâm Tuyết nhạt nhòa nước mắt, sau đó cô nhìn thấy ảo cảnh phía trước càng lúc càng rời xa mình, tiếng gọi xa xăm đánh thức cô từ trong ác mộng.
"Lâm Tuyết, Lâm Tuyết!"
Lâm Tuyết choàng mở mắt, toàn thân cô run lên bần bật, hồi lâu mới có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Vẫn là phòng ngủ quen thuộc ở trong biệt thự. Từ Thanh Phong ngồi bên giường, sốt sắng nhìn cô. Lâm Tuyết đang ngủ thì bắt đầu hốt hoảng, lông mày nhíu chặt, sau đó bắt đầu khóc lóc không ngừng, lúc Từ Thanh Phong cúi xuống lắng nghe, chỉ thấy cô liên tục nói xin lỗi. Biểu tình của cô khiến hắn thấy mà đau lòng, chỉ có thể dùng cánh tay và giọng nói lay tỉnh cô, kéo cô khỏi ác mộng dày vò.
Lâm Tuyết nhìn thấy gương mặt lo lắng của Từ Thanh Phong, đột nhiên nước mắt lấp lánh rơi xuống. Đã lâu lắm rồi Lâm Tuyết mới gặp ác mộng, có lẽ, cuộc gặp mặt hôm nay với Tuấn Kiệt, ánh mắt khinh miệt của anh đã tổn thương cô vô cùng.
Từ Thanh Phong nhìn cô run rẩy khóc, hắn ôm cô vào lòng, dỗ dành cô.
"Đừng khóc, Lâm Tuyết, em không làm gì sai cả, không phải là lỗi của em."
Một lời này khiến cho phòng bị của Lâm Tuyết vỡ òa, cô ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở. Tựa như chưa có giây phút nào từ khi sinh ra Lâm Tuyết khóc lớn như vậy, bao nhiêu ấm ức đều trôi theo dòng nước mắt.
Từ Thanh Phong vẫn nhẹ nhàng an ủi cô.
"Xin em đừng khóc nữa, em là tâm can bảo bối của tôi."
Từ Thanh Phong thật hận, vì sao năm đó không phải là hắn tìm thấy cô đầu tiên. Hắn sẽ nâng niu cô ở trong vòng tay, không cho phép người khác tổn thương cô nửa phần. Hắn sẽ dẹp bỏ tất cả chướng ngại và những thứ có thể khiến sẻ nhỏ của hắn rơi nước mắt.
"Nếu tôi tìm thấy em sớm hơn thì tốt rồi."
Trong bóng tối, chỉ có tiếng nức nở thương tâm của Lâm Tuyết và giọng nói trầm trầm của tổng tài.
"Tôi ở đây, tôi sẽ luôn ở đây."
Cuối cùng, cũng chỉ còn hắn nguyện ở lại bên cạnh cô, bầu bạn cùng Lâm Tuyết trong những ngày tháng cuối cùng của sinh mệnh. Hai bọn họ ôm lấy nhau. Lâm Tuyết gục đầu lên vai hắn, khóc đến khi lả đi, mơ màng chìm vào giấc ngủ.