Sau khi Từ Thanh Phong đi công tác, chỉ còn một mình Lâm Tuyết ở trong biệt thự rộng lớn. Mặc dù Từ Thanh Phong đã dặn dò người làm chăm sóc cô cẩn thận, nhưng Lâm Tuyết vẫn cứ tự mình làm hết. Thời gian này, Ngôn Giai Tuệ cũng có đôi lần đến thăm cô.
So với lần trước, hiện tại Ngôn Giai Tuệ xuân tâm phơi phới, vừa nhìn là biết đường tình duyên viên mãn. Mà Lâm Tuyết cũng để ý, mỗi lần Ngôn Giai Tuệ tới đều có trợ lý riêng là Trần Huy. Hôm nay cũng vậy, Ngôn Giai Tuệ rủ Lâm Tuyết đi mua sắm, Trần Huy đỗ xe ở bên ngoài, tháo kính râm tươi cười với cô.
“Được đưa đón hai người đẹp đi chơi, thật đúng là vinh hạnh cho tôi.”
Ngôn Giai Tuệ ngoài mặt chê bai hắn dẻo miệng, đừng dùng công phu tán gái tầm thường này lên người bọn họ, nhưng ánh mắt tươi cười đã hoàn toàn bán đứng cô nàng.
“Quan hệ của cậu với anh Trần, xem ra đã có bước tiến triển vượt bậc nhỉ.”
Nghe Lâm Tuyết nói vậy, Ngôn Giai Tuệ vô thức mà nhớ đến buổi tối trong khách sạn kia, bất giác gò má liền đỏ lên. Sau đêm đó, Trần Huy đã thừa nhận tình cảm với Ngôn Giai Tuệ, còn nói muốn nghiêm túc với cô. Đương nhiên, Ngôn Giai Tuệ cũng không lập tức đồng ý. Có lẽ chỉ số tin tưởng của Trần Huy quá thấp, Ngôn Giai Tuệ không dám tin vào lời thề thốt của hắn.
Lâm Tuyết cười cười nói.
“Giai Tuệ, cậu đây là muốn lạt mềm buộc chặt đúng không?”
“Mình chưa nhận lời đâu, còn phải xem biểu hiện của anh ta đã.”
Mặc dù Ngôn Giai Tuệ nói vậy, nhưng Lâm Tuyết có thể nhìn ra ánh mắt cô nàng đã ngả hẳn về phía Trần Huy rồi.
“Lần này anh Trần đối với cậu là thật lòng đấy, mình có thể nhìn ra được.”
Hai cô gái đi phía trước vừa nói vừa cười khúc khích. Mà Trần Huy ở phía sau vác theo hành lí khệ nệ hoàn toàn không biết mình bị người ta nói xấu. Hôm nay hắn đến đây thuần túy là để làm osin cho bọn họ. Trước đây, trăm triệu lần Trần Huy cũng không nghĩ bản thân lại rơi vào tình cảnh thế này.
Hắn rất sợ đám con gái phiền phức, những tình nhân trước của Trần Huy cho dù được hắn sủng ái, cũng chỉ rời giường là đường ai nấy đi, càng không thể có đặc quyền sai bảo Trần Huy như thế này. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Ngôn Giai Tuệ, Trần phong lưu rốt cuộc cảm thấy đáng lắm.
Ba bọn họ đi dạo từ tầng một tới tầng bẩy, hai người phụ nữ mua sắm đến nghiện, hầu như là Lâm Tuyết bị Ngôn Giai Tuệ kéo đi. Vừa trò chuyện vừa mua sắm đến quên cả trời đất.
“Cuối tuần này ba mẹ mình về nước, có lẽ hai gia đình sẽ gặp nhau một buổi.”
Hôn sự này của bọn họ đã được định từ nhỏ, nhưng lúc đó Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy ghét nhau như chó với mèo, gặp nhau là chí chóe không vừa mắt. Không nghĩ tới một ngày Trần Huy lại chủ động gọi điện cho mẹ của hắn, thúc giục bọn họ mau chóng về nước. Còn nói muốn gặp mặt gia đình bàn về hôn sự năm nào.
Trần phu nhân thoạt tiên là ngỡ ngàng, còn tưởng con trai mình ăn nhầm cái gì, hoặc là đập đầu vào chỗ nào.
Thế nhưng bà với Trần lão gia vẫn nhanh chóng sắp xếp về nước, buổi hẹn gặp của hai gia đình là cuối tuần này.
“Lâm Tuyết, có phải mình đã vội vàng không? Mình cứ cảm thấy không đúng.”
Lúc hai người chọn đồ, rốt cuộc Ngôn Giai Tuệ cũng nói ra băn khoăn trong lòng. Thực ra cô vẫn luôn cảm thấy bất an, luôn có cảm giác khung cảnh hạnh phúc này là hư ảo, chỉ cần mở mắt ra là sẽ tan biến. Lâm Tuyết vỗ nhẹ lên mu bàn tay, trấn an Ngôn Giai Tuệ
“Cậu nghĩ đi đâu thế? Đây không phải kết quả cậu vẫn luôn mong chờ sao? Giai Tuệ, đây là ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cậu, tình cảm của cậu rốt cuộc đã được đền đáp rồi.”
Ngôn Giai Tuệ nghiêng đầu.
“Thật ư?”
Đến cả Từ chủ tịch lúc yêu đương còn lo được lo mất, không thể trách được Ngôn Giai Tuệ trong lòng tràn ngập bất an. Huống chi, cái đức hạnh của Trần Huy khiến cho người ta an tâm mới lạ. Mặc dù thời gian này Trần Huy đối xử với Ngôn Giai Tuệ vô cùng tốt, cũng không qua lại với cô gái nào, dường như đã hoàn toàn cắt đứt với các cô gái trước. Nhưng Ngôn Giai Tuệ vẫn cảm thấy không chân thực.
Chỉ sợ một ngày nào đó, Trần Huy đột nhiên nói với cô. “Giai Tuệ, cô thật ngốc nghếch, tôi chỉ chơi đùa với cô thôi.”
“Giai Tuệ, đối với tôi, cô không khác gì những người kia cả. Tôi đã hết hứng thú với cô rồi.”
Thậm chí có nhiều đêm, Ngôn Giai Tuệ còn bị lời nói trong mơ của hắn khiến cho tỉnh giấc. Ôm theo hy vọng nhiều năm, ấm ức khổ sở đều có thể dễ dàng chịu đựng, thế nhưng một khi đã nếm được trái ngọt rồi, liền không muốn quay trở về ăn khổ nữa.
“Giai Tuệ, cậu hãy cho anh Trần một cơ hội, cũng là cho cậu một cơ hội.”
“Nếu như anh Trần dám làm chuyện có lỗi với cậu, mình là người đầu tiên đánh anh ta.”
Ngôn Giai Tuệ nghe vậy thì bật cười, giống như đứa trẻ làm nũng dụi dụi vào lòng Lâm Tuyết.
“Lâm Tuyết, cậu tốt với mình quá. Huhu, sao mình lại không phải đàn ông kia chứ? Nếu mình là đàn ông, anh Từ nhất định không phải là đối thủ của mình.”
Lâm Tuyết nghe vậy cũng cười ha hả, dí tay vào trán Ngôn Giai Tuệ.
“Cậu nói linh tinh.”
“Thật đó, mình cũng rất là ga lăng nha, mình sẽ yêu chiều cậu, cưng cậu như cưng trứng.”
Lâm Tuyết bị cô chọc đến cười nắc nẻ. Lúc Ngôn Giai Tuệ nói vậy, cô cũng bất giác mà nhớ đến Từ Thanh Phong. Hắn mới đi hai ngày, nhưng Lâm Tuyết đã cảm thấy trống vắng vô cùng. Lâm Tuyết nhớ đến ánh mắt dịu dàng của hắn, vô thức nói.
“Thanh Phong…anh ta cũng tốt lắm.”
Nói dứt lời, gò má bất giác đỏ lên. Ngôn Giai Tuệ bắt được biểu cảm này của cô, lập tức cười bí hiểm. Hai người trêu đùa đến quên trời đất, hoàn toàn bỏ quên Trần Huy ở phía sau.
Mà phía xa xa, Uyển Uyển và một người đàn ông khác cũng vừa vặn nhìn thấy. Cô ta đã bầu tháng thứ năm, cái bụng lớn một vòng. Hôm nay muốn ra ngoài đi dạo mà gọi cho Trần Huy không được, liền gọi cho tình nhân cũ của mình.
Hai bọn họ đi dạo một hồi, không nghĩ tới lại đụng phải đám Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ, chỉ vừa liếc mắt, Uyển Uyển liền biết kia nhất định là vị hôn thê trong truyền thuyết của hắn. Cô ta bất giác mím môi. Gã đàn ông bên cạnh đột nhiên cười cợt nhả.
“Trùng hợp ghê ha, ngay cả tiểu tình nhân của em cũng ở chỗ này.”
Uyển Uyển mím môi, lườm gã.
“Anh đừng có lộn xộn.”
“Tôi lộn xộn?” - Gã niết cằm của Uyển Uyển, cười gian - “Tôi lộn xộn chỗ nào hả, tôi rất ngoan ngoãn nghe lời em đấy chứ? Em xem, ngay cả con trai tôi cũng sắp gọi hắn là bố rồi?”
Uyển Uyển vừa nghe thấy vậy, khiếp sợ vội vàng dùng tay bịt miệng hắn lại.
“Anh câm miệng cho tôi.”
Cô ta vẫn là rất sợ hãi. Đúng vậy, cái thai trong bụng này không phải là của Trần Huy, mà là của gã bạn trai cũ Trương Đinh của Uyển Uyển.
Uyển Uyển trời sinh đã có gương mặt khả ái, giọng nói dễ nghe, vì thế khi còn đi học thì được rất nhiều chàng trai mến mộ. Có điều, gia cảnh nhà cô ta quả thực không được tốt lắm. Ba nghiện rượu, mẹ mất sớm. Uyển Uyển luôn căm hận bản thân không thể sinh ra trong gia đình tốt hơn, vì vậy lúc nào cô ta cũng mong muốn đổi đời.
Uyển Uyển sa ngã, quen hết gã trai này đến gã trai khác, nhưng cô ta ngoại trừ xinh đẹp thì quá ngây thơ, chẳng có chút ưu điểm nào, mấy mối tình đều gặp phải tra nam, lúc chia tay còn chẳng nhận được chút phí bồi thường tổn thất tinh thần, bị coi như một miếng giẻ mà ném đi.
Cho đến khi cô ta gặp được Trần Huy. Lúc đó, Uyển Uyển đã thề phải bám chắc cái cây ATM sống này. Trần Huy đối với người tình đều rất hào phóng, chi tiền mạnh tay, chỉ có điều quá nguyên tắc. Nhưng cũng không vấn đề gì, Uyển Uyển tự tin mình có thể thu phục được hắn. Ai ngờ, vẫn rơi vào kết cục như những gã bạn trai trước.
Khoảnh khắc Trần Huy đòi chia tay với hắn, còn gửi cho hắn không ít phí bồi thường, Uyển Uyển cực kỳ tức giận. Cô ta không cam tâm, không muốn dễ dàng để miếng mồi này vụt mất. Trước đó, cô ta cũng từng vài lần muốn “thả cửa", muốn bẫy Trần Huy sinh một đứa con. Mẹ quý nhờ con, muốn thông qua đứa trẻ mà một bước lên làm phượng hoàng.
Thế nhưng Trần Huy ăn chơi thành thói mà cũng rất cảnh giác, Uyển Uyển thử mấy lần đều không được. Đêm đó vừa tức giận vừa phẫn nộ, Uyển Uyển dây dưa với bạn trai cũ của mình, kết quả ngoài ý muốn dính bầu.
Bây giờ cô ta không có việc làm, không có tiền, chỉ nghĩ đến tương lai dắt theo đứa trẻ này chạy vạy khắp nơi cũng cảm thấy đủ thảm. Giữa lúc lang thang từ bệnh viện về, Uyển Uyển bỗng dưng nhìn thấy tin tức của Trần Huy, bởi vậy, cô ta liền nghĩ ra kế sách, được ăn cả ngã về không chạy đến trung tâm thương mại thuộc DC.
Cô ta gọi Trần Huy mấy lần, đều bị hắn phũ phàng tắt máy. Uyển Uyển nhếch khóe môi cười, cô ta biết trước sẽ có kết cục này. Nhưng cũng không hề gì, lần này cô ta đã thực sự hạ quyết tâm phải trói chặt lấy hắn.
Từ trên cao, Uyển Uyển gửi cho Trần Huy hai tin nhắn thoại, sau đó bước lên lan can, chầm chậm đếm ngược chờ Trần Huy chạy tới.