Cảm nhận được có ánh mắt quan sát mình, Trần Huy cũng hơi chột dạ, nhưng lúc hắn quay đầu thì chỉ thấy Trung tâm thương mại tất bật như thường, người qua lại đông đúc. Trần Huy lắc đầu, cho rằng mình gặp ảo giác rồi. Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ vẫn đang chọn đồ đến say mê, giống như chỉ hận không thể bê hết cả trung tâm thương mại về nhà. Trần Huy xoa xoa cánh tay nhức mỏi của hắn, cúi đầu rút điện thoại chụp trộm Ngôn Giai Tuệ. Hành vi của người đang yêu đều rất khó lí giải. Ngôn Giai Tuệ nghe thấy tiếng máy ảnh lách tách thì quay lại, lườm hắn một cái.

Lúc này, Uyển Uyển và Trương Đinh đã đứng vào một góc, nhìn thấy một màn tình chàng ý thiếp của Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ. Cô ta đã tới đây, vậy cũng không thể tay trắng mà về.

Uyển Uyển nói với hắn.

“Anh về trước đi, đừng để anh ta bắt gặp.”

Trương Đinh xoa xoa tóc của cô, cười ngả ngớn.

“Sao thế, thấy tình nhân thì muốn đuổi tôi đi sao, em thật vô tâm đấy.”

Uyển Uyển huých vào cánh tay gã, cái tên khốn này thực vô liêm sỉ, đã thế còn không nhìn rõ cục diện, Uyển Uyển cau mày mắng.
“Anh bị điên rồi sao? Anh muốn để anh ta phát hiện quan hệ của hai chúng ta hay sao? Tiền còn chưa lấy được đồng nào, anh định để mẹ con tôi chết rũ ở trong cái nhà kho bẩn thỉu ấy hả?”

Thấy Uyển Uyển tức giận, Trương Đinh cũng biết tạm thời không thể vuột mất cây ATM tự động thiếu gia họ Trần này. Dù sao để con hắn sống trong môi trường tốt, bản thân hắn lại có tiền chu cấp, thoải mái uống rượu đánh bạc, còn có thể ra ngoài mây mưa, đây dĩ nhiên không gì tốt hơn. Hắn vuốt vuốt cằm Uyển Uyển.

“Đừng giận, tôi chỉ đùa thôi mà.”

“Biến đi.”

Uyển Uyển lườm hắn, lúc này Trương Định mới huýt sáo một tiếng, sau đó hòa lẫn vào dòng người mua sắm tấp nập ở trung tâm thương mại. Thấy hắn đi xa rồi, Uyển Uyển mới rút điện thoại, gọi cho Trần Huy.

Hai tay Trần Huy còn đang bận rộn xách đồ, hắn đặt lên ghế bên cạnh, sau đó rút điện thoại từ trong túi. Vừa nhìn thấy dãy số gọi tới, Trần Huy đã nhíu mày. Hắn liếc nhìn Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết vẫn đang vui vẻ chọn trang sức, lúc này mới bấm nhận.

“Tôi đây.”

“Anh..” - Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gọi nũng nịu của Uyển Uyển. Đã cả tháng trời Trần Huy không ghé đến chỗ cô ta, tất cả sinh hoạt đều được người giúp việc báo lại, hắn cũng không định dây dưa với Uyển Uyển hơn nữa. Thế nhưng hắn vẫn sợ Uyển Uyển xảy ra chuyện, nên không dám không nghe điện thoại của cô.

“Có chuyện gì thế?”

Uyển Uyển từ phía xa quan sát sắc mặt của Trần Huy, mỉm cười nói.

“Hôm nay em đi mua sắm, dù sao cái thai cũng lớn rồi, phải mua một chút đồ cho con mới được.”

Trần Huy nghe vậy liền biết không phải việc gì lớn, thở phào một tiếng.

“Được, vậy cô mua đi, nếu cần cứ quẹt thẻ của tôi.”

Hắn vừa định cúp máy, lại thấy Uyển Uyển níu kéo.

“Nhưng mà em đi mua một mình rất buồn chán, nếu như có bố của nó ở đây, chắc là sẽ tốt hơn nhiều.”

Uyển Uyển liếc nhìn đống đồ cao ngất ngưởng trong tay Trần Huy, không nén được ghen tị. Vì cớ gì Ngôn Giai Tuệ có thể nhận được nhiều ưu đãi của Trần Huy như thế, còn cô thì lại phải một mình vác theo cái bụng bầu lang thang ở chốn này?

Trần Huy xoa xoa mi tâm.

“Tôi bận rồi, không thể đi mua cùng cô được. Cô mua xong thì về nhà sớm đi.” Uyển Uyển nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn, nắm tay siết chặt, sau đó lại chậm rãi nở nụ cười. Muốn vứt bỏ tôi ư, đâu có dễ thế. Cô ta giả vờ thở dài một tiếng.

“Tiếc quá. Em chỉ muốn kể với anh thôi, nếu anh bận thì không cần bồi em đâu. Em đang ở trung tâm thương mại của DC, chút nữa mua xong sẽ về sớm, anh yên tâm. Không phiền anh nữa, em cúp máy đây.”

Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói hốt hoảng của Trần Huy.

“Khoan, đừng cúp máy, cô đang ở đâu cơ?”

Uyển Uyển mỉm cười, quả nhiên là cắn câu rồi.

“Em đang ở trung tâm thương mại của DC, chỗ lần trước anh dắt em đi ấy.”

Trần Huy hoảng thật rồi. Hắn không nghĩ tới Uyển Uyển cũng đang ở nơi này. Nếu như để Ngôn Giai Tuệ bắt gặp Uyển Uyển, Trần Huy thật không dám nghĩ đến cảnh tượng lúc đó nữa. Những người làm sai luôn mang trong mình tâm lý chột dạ, bởi vậy, hắn không dám để Uyển Uyển đi loạn, chỉ có thể hỏi lại địa chỉ của cô ta. Uyển Uyển nói dối không chớp mắt.

“Em đang ở tầng hai, đang ở chỗ quầy cho trẻ em này.”

“Cô đứng yên ở đó, tôi lập tức qua liền.”

Trần Huy nói xong thì vội vàng cúp máy. Uyển Uyển đắc chí cất điện thoại, sau đó liền đi đến thang cuốn xuống tầng hai.

Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ đang chọn đồ thì thấy Trần Huy đi tới, hắn nói.

“Hai người đẹp cứ mua sắm ở đây nhé. Anh có chút việc, một chút nữa sẽ quay lại hộ tống hai người đẹp.”

“Sao thế? Công ty có chuyện gì sao?”

Ngôn Giai Tuệ liếc mắt nhìn hắn, Trần Huy vội vàng lấp liếm.

“Không có gì đâu, là chút chuyện vặt thôi, hai em cứ dạo chơi ở đây, anh sẽ về sớm.”

“Ừ, vậy anh đi đi.”

Phân phó xong, Trần Huy vội vàng chạy xuống tầng hai, quả nhiên nhìn thấy Uyển Uyển khệ nệ ôm bụng bầu đứng ở trong quầy tã lót cho trẻ em, cúi đầu chọn lựa. Nhìn thấy hắn, Uyển Uyển có vẻ rất kinh ngạc, không nén nổi vui mừng mà gọi tên hắn.

“Sao anh lại ở đây? Không phải anh có việc bận sao?”

Trần Huy đen mặt, không muốn giải thích gì nhiều mà chỉ tiến tới kéo tay của Uyển Uyển.

“Mua sắm xong chưa, tôi đưa cô về.”

Uyển Uyển sao có thể không đoán ra hắn đang chột dạ, đây là không muốn cô gặp vị hôn thê của hắn, cũng không muốn Ngôn Giai Tuệ mất hứng thú mua sắm nên mới lựa chọn im lặng tống Uyển Uyển đi. Nghĩ như vậy, Uyển Uyển có chút tức giận, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn duy trì bình thản như thường. Uyển Uyển tươi cười nói.

“Em cũng mới tới thôi, vẫn muốn chọn thêm một ít.”

Trần Huy gấp gáp, Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết đang ở tầng sáu, thế nhưng cũng không biết lúc nào sẽ xuống nơi này. Hắn chỉ muốn mau chóng đưa Uyển Uyển đi, sau đó quay trở về bồi Ngôn Giai Tuệ, Trần Huy túm lấy tay của Uyển Uyển, lạnh nhạt nói.

“Để hôm khác đi, hôm nay tôi đưa cô về.”

Nói dứt lời đã kéo Uyển Uyển ra khỏi trung tâm mua sắm. Mấy nhân viên gần đó đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không ai nói thêm tiếng nào. Lúc này, cô ta đưa mắt lên trên, thầm nghĩ phải làm thế nào để Ngôn Giai Tuệ bắt gặp.

Trần Huy càng muốn che giấu, Uyển Uyển càng muốn quậy cho tanh bành.

Đừng hòng đá đít được tôi.

Trần Huy đang kéo Uyển Uyển thì chợt nghe thấy một tiếng “A” nho nhỏ. Sau đó Uyển Uyển đột nhiên ngồi thụp xuống đất, ôm bụng. Sắc mặt cau lại, rên rỉ không thành tiếng.

“Sao vậy?”

Trần Huy cũng cuống quýt, Uyển Uyển gần như không đứng thẳng được, cô ta đè tay lên bụng, bộ dạng cực kỳ khó chịu, đứt quãng giải thích.

“Bụng…bụng em…đột nhiên đau quá.”

Trần Huy nhất thời tay chân luống cuống, mà những người đi dạo cũng nhìn thấy cảnh này, lập tức vây đến hỏi han. Nhân viên cửa hàng bán đồ trẻ em cũng vội vã chạy tới, dìu Uyển Uyển vào trong cửa hàng nghỉ ngơi. Cô ta vẫn không ngừng kêu la, một cánh tay đặt lên bụng. Có người phỏng đoán.

“Có phải là bị động thai rồi không? Hay là trúng gió?”

Uyển Uyển lắc lắc đầu, cánh tay bám chặt lấy tay Trần Huy. Mà lúc này, Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết cũng đã mua xong, đang đi thang máy xuống tầng hai để chọn nến thơm. Bên trong cửa hàng quần áo trẻ em đã bị vài người vây lại, có người lấy dầu gió, có người quạt cho Uyển Uyển. Mấy người phụ nữ này đều đã có gia đình, nhìn thấy tình trạng của Uyển Uyển liền dấy lên thương cảm, lập tức biến thành một đám đông hỗn loạn ồn ào. Trong lòng Trần Huy gấp gáp, ngay sau đó, hắn thấy thang máy từ phía đối diện mở “ting” một tiếng. Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết đã bước ra. Thang ở phía đối diện, Ngôn Giai Tuệ không nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại nhìn thấy hai bọn họ cực kỳ rõ ràng.

“Này, cậu làm cái gì thế hả? Còn không mau đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Một bác gái bên cạnh đẩy vai hắn, lúc này Trần Huy mới hoàn hồn. Nếu hắn ôm Uyển Uyển ra bãi đỗ xe, nhất định sẽ chạm mặt với Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết.

“Em đau quá…”

Uyển Uyển vẫn rên rỉ, cô ta cũng đã nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết bước về phía này. Chỉ cần gắng gượng hơn chút nữa, liền sẽ có một màn cực kỳ đặc sắc. Khuôn mặt Trần Huy thoát xanh rồi lại trắng, nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc Uyển Uyển không lo.

Thậm chí, hắn còn nghe thấy giọng nói của Lâm Tuyết từ phía xa truyền đến. “Giai Tuệ, cửa hàng nến cậu muốn xem ở bên kia đúng không?”

“Đúng rồi, loại nến này thơm cực kỳ, thắp lên cũng dễ ngủ nữa.” Bác gái kia không kiên nhẫn đánh lên vai Trần Huy.

“Này, cậu làm cái gì thế, vợ cậu sắp đau chết rồi kìa?”

Vẻ mặt của Uyển Uyển tái nhợt, mồ hôi rịn vào bên má, trong lòng lại đang cười hả hê. Cô ta
“A” lên một tiếng đau đớn, cánh tay gắt gao bám lấy Trần Huy.

Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần kề, cộp cộp cộp tiến về phía hắn. Cửa hàng nến thơm này ở ngay bên cạnh cửa hàng quần áo trẻ em. Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết chỉ cần tiến thêm vài bước nữa mà thôi.

Năm bước.

Hai bước.

Một bước.

Lúc này, Trần Huy chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống. Mồ hôi đã sớm ướt đẫm lưng áo.

Tiếng gót giầy đều đều vang lên bên tai hắn như đòi mạng, một bên là tiếng gọi khẩn thiết của Uyển Uyển.

Trần Huy thật sự sắp bị bức đến phát điên rồi.