Trần Huy biết bản thân không thể né tránh được nữa. Hắn cúi người ôm Uyển Uyển lên, vừa định bước ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại của Ngôn Giai Tuệ đã reo vang. Cô cúi đầu nhận điện thoại, phát hiện ra là mẹ mình gọi tới.

“Alo, mẹ, con nghe.”

Ngôn phu nhân gọi cuộc điện thoại này không thể đúng lúc hơn. Vì trung tâm thương mại ồn ào nên Ngôn Giai Tuệ kéo tay Lâm Tuyết vào cửa hàng nến thơm, quay lưng về phía cửa ra vào, cùng lúc này, Trần Huy cũng ôm theo Uyển Uyển lướt qua. Có lẽ chỉ cần Ngôn Giai Tuệ quay đầu lại sẽ lập tức bắt gặp, nhưng cô còn bận chăm chú đáp lời người ở đầu dây bên kia.

“Mẹ, con biết rồi. Con sẽ không tùy hứng nữa. Mẹ, mẹ không tin con sao?”

Cuộc điện thoại này đã thành công phân tán sự chú ý của Ngôn Giai Tuệ, cũng thành công cứu Trần Huy một mạng. Hắn không dám quay đầu, một mạch bế theo Uyển Uyển đau đến chết đi sống lại tiến về phía cửa chính. Bấm thang chạy thẳng xuống tầng hầm gửi xe.

“Rồi rồi, con biết rồi, mẫu thân đại nhân của con ơi, con có phải là con nít đâu.”

“Vậy nhé, con đang cùng bạn đi mua sắm, khi nào về sẽ gọi lại cho mẹ sau.”

Lúc Ngôn Giai Tuệ cúp máy quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Tuyết đang đứng nhìn ngẩn ngơ bên ngoài.

“Sao vậy?”

“À, không có gì. Mẹ cậu gọi à?”

Ngôn Giai Tuệ vừa chọn nến thơm vừa đáp.

“Đúng vậy, là chuyện cuối tuần hai gia đình gặp mặt, mẹ mình sợ mình bỏ trốn, liền gọi điện cảnh cáo mình.”

Lâm Tuyết nghe vậy suýt thì bật cười. Nói cũng phải, với cái cá tính của Ngôn Giai Tuệ, lại cộng với trạng thái như nước với lửa của cô và Trần Huy, khả năng cũng không phải không có. Đã thế, Ngôn Giai Tuệ sống chết phản đối hôn sự, hiện tại lại đồng ý gặp mặt, mẹ cô còn sợ đây là quỷ kế của Ngôn Giai Tuệ, trong lòng cực kỳ bất an phải gọi điện xác nhận một hồi thì mới yên tâm.

“Ngôn phu nhân lo lắng quá rồi.”

“Chứ sao nữa, mẹ mình có bao giờ tin tưởng mình đâu.”

Ngôn Giai Tuệ thở dài một tiếng.

“Lâm Tuyết, cậu xem mùi này có được không? Thơm quá, có mùi biển nữa.”

Lâm Tuyết cười cười, tiến tới giúp cô chọn nến thơm. Thế nhưng ánh mắt vẫn bất giác liếc về phía thang máy khép chặt. Lúc nãy, trong một phút, Lâm Tuyết dường như nhìn thấy một cái bóng rất quen lướt qua nơi này. Trong tay người đó ôm một cô gái, đi như bay về phía thang máy, từ bóng lưng thế mà lại giống hệt Trần Huy mới biến mất vài phút trước đây.

***

Mua sắm hết cả một ngày trời, lúc Trần Huy quay lại đón bọn họ thì Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ đã đem túi lớn túi nhỏ chất đầy cốp sau của hắn. Có điều phần lớn là Ngôn Giai Tuệ mua, Lâm Tuyết chỉ bồi cô mua sắm. Giữa đường lúc nhìn thấy một quầy bán cà vạt thì mới dừng lại. Lâm Tuyết nhớ tới một tủ sưu tập đầy các loại cà vạt khác nhau của Từ Thanh Phong, nhưng hình như chưa có màu nào như thế này. Bởi vậy liền bảo nhân viên gói lại một chiếc.

Hắn làm cho cô rất nhiều, nhưng Lâm Tuyết chưa từng làm gì cho Từ Thanh Phong cả. Lâm Tuyết vuốt ve cái cà vạt ở trong tay, bất giác khóe môi ánh lên nét cười, xem như là món quà nhỏ mừng hắn trở về đi.

“Lâm tiểu thư, nghĩ cái gì mà ngẩn ngơ thế?”

Ngôn Giai Tuệ huých vai cô, thành công gọi Lâm Tuyết tỉnh lại.

“Không có gì.”

“Cái cà vạt này màu sắc đẹp lắm, trông cũng hợp với anh Từ nữa.”

Lâm Tuyết chột dạ, lúng túng nói.

“Ai bảo mình mua tặng cho anh ta chứ?”

Ngôn Giai Tuệ cười bí hiểm.

“Ố ồ.”

Lâm Tuyết đúng là đáng yêu quá đi, mặt đổ hết cả lên rồi vẫn còn chối. Thế nhưng Ngôn Giai Tuệ cũng không ép cô, chỉ mỉm cười, vu vơ nói.

“Nếu anh Từ biết được bản thân đi công tác mấy ngày liền có người nhớ mong, chắc là sẽ vui lắm đây.”

“Cậu nói linh tinh gì thế, ai nhớ chứ.”

Lâm Tuyết vỗ hờ lên vai Ngôn Giai Tuệ. Trần Huy ở bên cạnh lau mồ hôi ở trên trán, thuận thế tiến lên giúp hai cô ôm đồ. Cũng may, Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết mua sắm nói cười đến quên trời đất, không phát hiện ra tình huống ban nãy. Trần Huy lúc này mới dám thở phào, thầm nghĩ nếu còn có vài lần như vậy, hắn sẽ tái phát bệnh tim mà chết mất.

Sau đó, Trần Huy hộ tống Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết về nhà. Ngôn Giai Tuệ muốn rủ cô đi ăn nhưng Lâm Tuyết nói còn một số việc nên về trước. Ngôn Giai Tuệ vẫy vẫy tay với Lâm Tuyết qua cửa kính, đợi chiếc xe đi khuất thì Lâm Tuyết mới vòng vào nhà.

Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, quản gia đã chuẩn bị sẵn đồ, chờ Lâm Tuyết trở về.

Bình thường giờ này, có lẽ Từ Thanh Phong cũng đang ngồi bên bàn ăn, vừa đọc báo vừa hỏi han tình hình kinh doanh của nhà hàng. Lâm Tuyết liếc mắt về phía chỗ ngồi của hắn, liền cảm thấy có chút không quen.

Cảm xúc này là gì đây?

Lâm Tuyết không có tâm trạng nên cũng chỉ ăn qua loa mấy miếng, sau đó trở về phòng. Cô đặt hộp cà vạt vào trong tủ, thầm nghĩ đến bộ dạng Từ Thanh Phong trở về nhìn thấy, không biết có vui vẻ hay không. Sống cùng nhau đã lâu, Lâm Tuyết cũng không biết hắn thích gì, chỉ hy vọng món quà này hợp ý của Từ chủ tịch.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang, Lâm Tuyết nhìn dãy số gọi đến, trong lòng có chút rộn rạo. Là Từ Thanh Phong.

“Tôi nghe.”

Lâm Tuyết bắt máy, hiện tại ở Châu Phi cách bọn họ tận sáu tiếng. Chỗ Lâm Tuyết mới là chập tối, nhưng bên Từ Thanh Phong đã là nửa đêm. Từ chủ tịch cả ngày xử lý công vụ, đến hiện tại mới có chút thời gian để gọi điện hỏi thăm tình hình. Vốn là muốn chờ cô liên hệ trước, nhưng chờ hoài chờ hoài không được, chỉ có thể tự mình gọi điện cho cô.

“Ngủ chưa?”

Giọng nói trầm trầm của hắn truyền vào tai Lâm Tuyết, mang theo chút mê hoặc khó nói. Lâm Tuyết đáp.

“Vẫn chưa, tôi vừa mới cùng Ngôn Giai Tuệ đi mua sắm, vừa mới trở về.”

“Mua được nhiều thứ không?”

“Không nhiều lắm, tôi đi dạo cùng Giai Tuệ thôi.” - Nói đến đây, Lâm Tuyết có chút ngập ngừng, sau cùng lại bổ sung một câu - “Tôi có mua quà cho anh.”

Lâm Tuyết có thể cảm nhận được, tâm tình của Từ Thanh Phong nháy mắt tốt lên không ít, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

“Món gì thế?”

“Là cà vạt, tôi cũng không biết anh có thích không, tôi…”

Lâm Tuyết chưa nói hết, Từ Thanh Phong đã cướp lời.

“Thích.”

“Chỉ cần là đồ em tặng, tôi đều thích.”

Nghe thấy một tiếng này, trái tim của Lâm Tuyết bất giác cũng mềm nhũn. Cô ừm một tiếng. Đây là lần đầu tiên hai bọn họ xa nhau, khoảng cách không lớn, chỉ mới vài ngày mà Từ Thanh Phong đã không chịu được. Hắn nhớ khuôn mặt của Lâm Tuyết, nhớ dáng vẻ chăm chú lúc làm bánh của cô, nhớ cô như con mèo nhỏ bị quệt bột lên mặt. Từng cái nhíu mày, nhăn mặt đều khắc sâu vào trong tâm khảm. Từ Thanh Phong vừa tắm xong nên chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, lộ ra đôi chân thon dài. Hắn đứng trước cửa sổ lớn có thể nhìn ra toàn bộ khung cảnh dòng sông bên dưới, thì thầm.

“Lâm Tuyết, tôi rất nhớ em.”

Hắn nghe thấy tiếng cô xoay người, chăn gối sột soạt. Cũng không biết là vì xa cách lâu ngày, hay vì không thể nín nhịn được nữa. Từ Thanh Phong mường tượng ra khuôn mặt của Lâm Tuyết lúc này. Bộ dạng của cô trên giường là mê người nhất, gò má ửng hồng, mồ hôi lấm tấm dính vào tóc mai, ánh mắt mơ màng kéo hắn chìm xuống địa ngục.

“Em tắm chưa?”

Lâm Tuyết hơi ấp úng đáp.

“Ăn cơm xong đã tắm rồi.”

Lúc này, cô có thể nghe thấy tiếng cười như có như không của Từ chủ tịch. Hắn nói bằng giọng mũi.

“Tắm bằng xà phòng sao?”

Lâm Tuyết ừm một tiếng. Từ Thanh Phong vẫn không buông tha.

“Có mặc đồ không?”

Lâm Tuyết nhận ra sự bất thường, nhưng cô vẫn tiếp tục đáp lời. Có điều, giọng nói bất giác nhỏ dần.

“Có mặc.”

“Là loại đồ ngủ lụa lần trước anh mua cho em sao? Lại không có dây?”

Lâm Tuyết đáp ậm ừ. Gò má cả cô nóng bừng. Lại vẫn không cúp máy, giọng nói của Từ Thanh Phong từ phía xa truyền đến, nhưng cũng tựa như ở ngay bên cạnh cô. Truyền vào tai khiến Lâm Tuyết cảm thấy ngứa ngáy.

“Để tôi kiểm tra thử xem.”

Hắn nghe thấy tiếng cô trở mình, chăn gối cọ vào y phục. Giọng nói của Từ Thanh Phong tiếp tục dẫn dắt Lâm Tuyết.

“Áo lụa rất mịn màng, nhưng không bằng em. Lâm Tuyết, em có cảm nhận được tôi không. Tay tôi đang lần xuống dưới, da của em mịn quá, thơm nữa. Tôi muốn hôn lên đó.”

Hắn nghe thấy một tiếng “ưm” nho nhỏ. Người ở bên kia cũng đã động tình. Giọng nói của Từ Thanh Phong không buông tha Lâm Tuyết, thậm chí còn có cảm giác bàn tay hắn đang du đãng trên thân thể cô. Tách ra lớp áo ngủ, ngón tay miết từ cổ xuống eo, chạy qua đôi gò bồng đảo.

“Nơi này là mềm mại nhất. Chỉ cần xoa một chút là đỏ lên. Em xem, nó dựng đứng lên rồi.”

Giọng nói kia truyền đến bên tai, an ủi Lâm Tuyết, thân thể cô run lên nhè nhẹ, giọng nói cũng mơ hồ không rõ.

“Em có muốn nhìn nơi này của tôi không, nó đang nhớ em đến chết đi được.”

Từ Thanh Phong không nghe thấy tiếng cô đáp nữa, mặt Lâm Tuyết đã phủ một tầng sương, gò má đỏ lựng. Từ điện thoại truyền đến tiếng thở dốc mơ hồ. Từ Thanh Phong cười khẽ, nhất quyết không buông tha cho cô.

“Tôi muốn hôn em, Lâm Tuyết, em sẽ cho tôi chứ?”

Từ Thanh Phong không nhận được lời đáp, nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô càng lúc càng hỗn loạn. Cánh tay của hắn lần xuống bên dưới, lôi ra thứ căng trướng ở giữa thân, bắt đầu chuyển động.

“Lâm Tuyết, tôi muốn em.”

Biệt thự vắng lặng chỉ còn vang lên tiếng thở dốc từng hồi. Hắn nghe thấy một tiếng rên nức nở khẽ kiềm chế, sau đó toàn bộ rơi vào yên lặng. Từ Thanh Phong bên này cũng không nhịn được nữa mà phóng ra.

"Em ngủ chưa?"

Đáp lại Từ Thanh Phong là tiếng điều hòa êm ái đang chạy. Từ Thanh Phong giống như xuyên qua điện thoại, nhẹ nhàng đặt lên trán Lâm Tuyết một nụ hôn.

Hắn cười nhẹ.

“Ngủ ngon, bảo bối của tôi.”