Từ Thanh Phong không vội đi ngủ, hắn vào nhà tắm tẩy rửa qua một lần, thay đồ, sau đó lại tiếp tục ngồi trước bàn làm việc. Ánh sáng xanh từ màn hình macbook phản chiếu khuôn mặt nghiêm nghị của Từ chủ tịch. Dự án này gặp trục trặc phần lớn là bởi vì có người cắt xén nguyên vật liệu, nhập hàng kém chất lượng về để trục lợi. Từ Thanh Phong vừa đến nơi, tác phong như vũ bão đem bên này khuấy đảo một trận. Giờ đây ai cũng nơm nớp lo sợ bị hắn sờ gáy, thế nhưng, tiến độ này vẫn còn quá chậm.

Xem ra, hắn phải nhanh hơn nữa, mới có thể xong việc mà trở về trước thời hạn.

Từ Thanh Phong đã không đợi được nữa rồi.

***

Khi Lâm Tuyết tỉnh lại đã là tảng sáng, cô vươn vai, nhớ đến cuộc điện thoại tối hôm qua, gò má bất giác đỏ lựng. Lâm Tuyết xuống nhà ăn sáng, như lịch trình cũ chuẩn bị đến nhà hàng. Hôm nay bọn họ có làm chương trình khuyến mãi, chắc sẽ có không ít khách tới, Lâm Tuyết muốn qua phụ giúp một phen.

Mấy nhân viên ở DC từ lúc biết Lâm Tuyết mở quán ăn, thỉnh thoảng sẽ ghé đến ủng hộ cô. Hôm nay là thư ký Hình Lâm và mấy chị em ở phòng thư ký rủ nhau đi ăn trưa, tiện thể ghé qua chỗ Lâm Tuyết. Vừa nhìn thấy bọn họ, Lâm Tuyết liền nở nụ cười, nhân viên mau chóng dẫn bọn họ về bàn. Hình Lâm cười nói.

“Lâm Tuyết, chúc mừng cô, thật ra dáng bà chủ nha.”

Lần này Từ Thanh Phong đi Châu Phi, vốn là phải dẫn theo thư ký, nhưng Hình Lâm trong nhà có người bị bệnh nên Từ Thanh Phong liền chỉ định người khác. Dù sao hắn cũng chưa ác ma đến nỗi bắt nhân viên đi công tác bỏ mặc người nhà. Hình Lâm cũng vì thế mà thay hắn đến chiếu cố Lâm Tuyết. Nghe cô nói vậy, Lâm Tuyết cười ngượng ngùng.

“Mọi người muốn ăn gì? Chỗ em chủ yếu là các món mì truyền thống. Có bánh kẹp cũng rất ngon đấy.”

Lâm Tuyết vừa đưa menu, vừa giới thiệu cho bọn họ.

Trong lúc Hình Lâm và mọi người chọn món. Lâm Tuyết cũng tất bật giúp nhà bếp chuẩn bị. Ngôn Giai Tuệ từ sau khi Lâm Tuyết nghỉ thì đã kết thúc kì thực tập, quay trở về nhà họ Ngôn làm việc. Phòng thư ký thoáng chốc thiếu đi hai người, Hình Lâm mặc dù không tiếp xúc quá nhiều với Lâm Tuyết nhưng ấn tượng về cô vẫn rất tốt. Cảm thấy Lâm Tuyết chăm chỉ là hiểu chuyện, chẳng trách Từ Thanh Phong luôn chú ý đến cô.

“Từ sau khi Lâm Tuyết nghỉ rồi, công việc của chúng ta tăng lên gấp đôi, thật khổ nha.”

Đồng nghiệp bên cạnh than vài tiếng, Hình Lâm cũng nhắm mắt mở mắt không cảnh cáo cô nàng.

“Đúng đúng, tốc độ làm việc của Từ chủ tịch thật kinh người. Em còn nhớ rõ lúc em mới tới, mấy lần bị lừ đến tái cả mặt.”

“Chỉ có Lâm Tuyết là chưa từng bị chủ tịch mắng.”

Đồ ăn chẳng mấy chốc đã lên, Lâm Tuyết không vội đi làm mà nán lại hàn huyên vài câu với bọn họ. Cô cười nói.

“Không có đâu, lúc mới đến em cũng sợ lắm chứ. Từ chủ tịch có mắng em một vài lần.”

Bọn họ mặc dù làm cùng một vị trí, nhưng áp lực khác nhau, khó khăn lắm mới có một buổi bỏ hết công việc ngồi tám nhảm, dĩ nhiên chủ đề đều vây quanh vị chủ tịch khó chiều này. Hình Lâm chầm chậm ăn đồ ăn, không chỉ trích cũng không góp miệng, chỉ im lặng lắng nghe. Đây vốn là phong cách của cô nàng, cũng vì thế mà Hình Lâm được Từ Thanh Phong vô cùng tín nhiệm, chỉ trong hai năm đã lên chức thư ký trưởng. Trong DC đều ngầm hiểu cô là cánh tay thứ hai của tổng tài.

“Chị Lâm ơi, tháng này em lại làm sai một cái báo cáo rồi, mấy hôm nữa chủ tịch về liệu có lăng trì em không?”

Hình Lâm uống một ngụm nước, giọng nửa đùa nửa thật đáp.

“Không cần chờ đến chủ tịch, tôi sẽ lăng trì cô trước.”

“Đừng mà.”

Thư ký Hà vội vàng bám lấy tay Hình Lâm, ra sức nịnh nọt nhưng đều vô dụng. Hình Lâm nổi tiếng sắt đá, không ăn mềm cũng không ăn cứng. Thư ký Hà nghĩ đến tiền lương tháng này của mình mà khóc hu hu. Thoáng chốc lại quay sang bám chân Lâm Tuyết.

“Lâm Tuyết, hay là cô thu nhận tôi đi, tôi có thể rửa bát quét nhà, cũng có thể phục vụ rất tốt.”

Lời cô nói đã dần trở nên hồ ngôn loạn ngữ, ai cũng không cho là thật. Lâm Tuyết cười cười, chân thành nói.

“Đương nhiên là em sẵn sàng, chỉ cần một ngày nào đó chị muốn, cứ đến chỗ em.”

Hình Lâm nghe vậy vội cảnh cáo.

“Lâm Tuyết, cô được lắm, còn dám chiêu mộ nhân tài của DC.”

“Em nào có.”

Bất giác mấy người đều bật cười.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi chẳng mấy chốc đã ngốn hết giờ nghỉ trưa. Hình Lâm và mấy đồng nghiệp lục tục ra về. Lúc cô đứng ở cửa Hình Lâm tư lự chưa vội đi, cô nói với Lâm Tuyết.

“Lúc cô mới đến, tôi quả thật không đánh giá cao cô lắm, còn luôn cảm thấy Từ chủ tịch thiên vị cô. Nhưng hiện tại tôi hiểu rồi.”

Thấy Lâm Tuyết chớp chớp mắt, Hình Lâm cũng không định giải thích thêm, chỉ cười nói.

“Ngài ấy bảo tôi thỉnh thoảng ghé đến chỗ cô, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy quan tâm một người tới như vậy.”

Lâm Tuyết nghe vậy thì ngượng ngùng không đáp. Từ Thanh Phong luôn dùng cách này hay cách khác để quan tâm đến Lâm Tuyết, thời khắc bảo vệ cô trong lòng. Chỉ có điều, Lâm Tuyết nhận ra hơi muộn.

Hình Lâm giống như sợ rèn sắt không thành thép, liền dứt khoát tâng bốc Từ chủ tịch một phen. Cô cũng lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa hai người, cho nên nhân lúc Từ Thanh Phong không có ở đây liền tích cực giúp hắn đẩy thuyền.

“Lâm Tuyết, quá khứ quan trọng nhưng con người đều sống ở hiện tại, hy vọng cô nhìn rõ trái tim mình, đừng để vụt mất rồi mới cảm thấy nuối tiếc.”

Nói ra một câu thâm sâu này, Hình Lâm cũng lên taxi cùng với đám nhân viên đi khuất. Lâm Tuyết cảm ơn cô, đứng ở ngoài cửa vẫy chào mấy đồng nghiệp cũ.

Trong nhất thời, Lâm Tuyết cảm thấy có ánh mắt từ phía bên kia đường nhìn về phía mình, nhưng lúc cô ngẩng lên thì chỉ nhìn thấy khoảng không vắng lặng.

Ảo giác sao?

Bất giác, Lâm Tuyết nhớ đến gương mặt tươi cười của Từ Thanh Phong. Hắn thường như vậy, đứng ở một góc đường nhìn cô tất bật. Có đôi khi, sẽ rẽ qua dòng người đang xuôi ngược mà tiến về phía cô, nhẹ nhàng gọi. “Lâm Tuyết.”

Hắn và cô xa nhau một tháng trời, thời gian này đủ để Lâm Tuyết bình tĩnh lại, đủ để cô sắp xếp những cảm xúc lộn xộn trong trái tim mình, đủ để Lâm Tuyết bắt đầu gọi tên thứ nhung nhớ kì lạ này.

Lâm Tuyết gần như đã sắp chạm đến đáp án.

Mỗi đêm, khi Từ Thanh Phong dùng giọng nói trầm khàn nói chuyện cùng cô trong điện thoại, trái tim Lâm Tuyết liền cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Thời gian một tháng này tựa như dài đằng đẵng, không chỉ dày vò Từ Thanh Phong, cũng dày vò cả Lâm Tuyết. Bởi vậy, cho dù bận rộn đến đâu hắn cũng sẽ dành thời gian cuối ngày gọi điện cho cô, hỏi thăm Lâm Tuyết, hỏi xem tình hình kinh doanh dạo này thế nào, hỏi xem cô có gặp chuyện vui gì không, có bị ai bắt nạt không?

Từng cuộc điện thoại vụn vặt cũng không thể xoa dịu trái tim cùng chung nhịp đập. Lâm Tuyết dường như đã dần bước ra khỏi thế giới tăm tối trước đó, bắt đầu nhen nhóm một chút hy vọng.

Mỗi khi tắt điện thoại, Từ Thanh Phong như cũ hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói.

“Ngủ ngon, bảo bối.”

Mà Lâm Tuyết cũng ôm theo một câu này, chìm vào trong giấc ngủ.

***

Cuối tháng mười, chuyến công tác của Từ Thanh Phong rốt cuộc cũng kết thúc. Đã tròn hai tháng hắn và Lâm Tuyết không gặp mặt, trợ lý giúp hắn đặt vé máy bay về nước ngay trong đêm. Đôi chân dài của Từ Thanh Phong tiến nhanh về phía trước, trợ lý ở phía sau cũng phải gắng sức mới đuổi kịp. Anh ta thở không ra hơi nhưng cũng không dám oán thán.

Từ Thanh Phong trước nay điềm tĩnh, có điều bây giờ giống như nhịn không chịu nổi, chỉ hận không thể lắp thêm đôi cánh mà bay về nước thật nhanh.

Chuyến bay của bọn họ là 9:00 tối, nếu kịp thời có thể gặp Lâm Tuyết vào sáng sớm ngày mai, bởi vậy, Từ Thanh Phong không gấp không được. Hắn đã mường tượng ra dáng vẻ của cô, chỉ muốn mau chóng ôm cô vào lòng, để mùi hương ngọt ngào của cô xoa dịu mệt mỏi và áp lực mấy ngày này của hắn. Còn muốn nhìn xem cái cà vạt Lâm Tuyết mua tặng mình trông như thế nào. Đặc biêt, để tạo bất ngờ cho Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong cố ý chọn chuyến bay sớm nhất, cũng không báo trước cho Lâm Tuyết. Dự định mang đến cho Lâm tiểu thư một kinh hỉ.

“Từ Thanh Phong.”

Đột nhiên một giọng nói gọi giật hắn từ phía sau. Từ Thanh Phong và trợ lý đều sững lại. Từ phía đối diện sân bay, một gã đàn ông lạ mặt mặc hoodie trùm kín đầu đứng chếch về phía bọn họ. Mặt mũi cũng bịt kín, cánh tay giấu trong túi áo trông cực kỳ khả nghi. Cách ăn mặc này, quả thực có chút không thích hợp. Hồi chuông cảnh báo lập tức dấy lên trong đầu Từ Thanh Phong, thế nhưng không kịp để hắn chuẩn bị, người kia rút ra một vật thể từ trong túi áo.

Ngay sau đó, tiếng “Đoàng đoàng” khiến cho sân bay trở nên hỗn loạn.

Từ Thanh Phong chỉ cảm thấy một trận đau đớn truyền đến, tiếng la hét hoảng loạn và tiếng người bỏ chạy vang lên rầm rầm. Hắn ngã mạnh xuống nền đất, mùi máu tanh thoáng chốc đã lan truyền trong không khí, bóp nghẹt hô hấp của hắn. Không bao lâu sau, bên tai Từ Thanh Phong đã hoàn toàn mất đi âm thanh, chỉ có bóng tối sâu thẳm bao trùm lấy hắn.

"Chủ tịch! Chủ tịch!"