Tin tức nhanh chóng truyền về. Người nhận được tin đầu tiên là Trần Huy, hắn cũng biết, chuyến này của Từ Thanh Phong đắc tội với không ít người, không nghĩ tới lại có kẻ to gan như thế.

Trần Huy phóng như bay trên giao lộ. Chiếc xe lao vút trong không trung, xé toạc màn đêm. Báo chí không ngừng đưa tin về một vụ tấn công bằng s.úng ở sân bay Châu Phi. Cảnh sát rất nhanh đã có mặt, xe cứu thương cũng được gọi tới, mau chóng đưa người bị nạn lên xe. Trợ lý run run bấm số của Trần Huy, sau khi báo tình hình cho hắn thì lập tức lên xe cứu thương chạy vào bệnh viện. Ngay cả Từ lão gia và Từ phu nhân cũng biết tin nên lập tức đặt vé máy bay về nước.

10:00

Cuộc phẫu thuật dài tám tiếng mới kết thúc, Từ Thanh Phong thành công giành giật lại được mạng sống từ tay tử thần. Vết đạn kia nhắm rất chuẩn, đều là những vị trí yếu hại trên người, một viên còn nhắm thẳng vào đầu hắn. Nếu không phải Từ Thanh Phong phúc lớn mạng lớn, e rằng giờ này năm sau đã là giỗ đầu của hắn rồi.

Trên người hắn cắm đủ các loại thiết bị, tiếng máy thở và đo nhịp tim tít tít liên hồi. Bởi vì trang thiết bị ở nơi này tương đối khiêm tốn, cho nên sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, Từ Thanh Phong được chuyển về bệnh viện trong nước.

Lâm Tuyết đang làm đồ ăn ở trong nhà hàng, đột nhiên con dao trượt đi, cắt trúng lên cánh tay cô. Máu tươi đỏ thắm nhỏ giọt chảy xuống. Cô vội vàng tìm urgo băng lại. Không hiểu sao, mấy hôm nay trong lòng Lâm Tuyết đều cảm thấy bất an vô cùng. Đến cả mắt trái cũng nháy liên tục.

Theo lịch trình, đáng lẽ Từ Thanh Phong phải về nước rồi, nhưng từ sau buổi tối hôm trước thì Lâm Tuyết không nhận được thêm cuộc gọi nào của hắn cả. Lâm Tuyết còn nghĩ Từ Thanh Phong bận rộn nên cũng không dám làm phiền, có điều, lo lắng và bất an trong lòng ngày một lớn.

Đây là cảm giác yêu thích một người ư?

Lâm Tuyết lắc lắc đầu, lúc này, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao của Trần Huy đã phóng tới bên ngoài nhà hàng. Lâm Tuyết có chút kinh ngạc, Trần Huy vừa đến đã chạy thẳng vào trong tìm Lâm Tuyết. Không kịp ổn định nhịp thở, Trần Huy sắc mặt ngưng trọng nói.

“Lâm Tuyết, em phải đi cùng tôi một chuyến.”

Lâm Tuyết nghi hoặc nhìn hắn. “Đi đâu?”

Trần Huy mím môi. “Bệnh viện.”

Trái tim Lâm Tuyết nảy lên một cái, lời nói tiếp theo của Trần Huy giống như tiếng sét đánh ngang tai cô.

“Lâm Tuyết, em phải thật bình tĩnh nghe tôi nói.”

“Thanh Phong xảy ra chuyện rồi, cậu ta bị bắn, hiện tại đang nằm trong bệnh viện, tình hình… không được khả quan lắm.”

***

Hơn mười giờ đêm, Lâm Tuyết và Trần Huy đến bệnh viện thành phố. Ngôn Giai Tuệ cũng nhận được tin rồi, đã đến trước một phen. Từng đoàn xe vụt qua trước mắt Lâm Tuyết, nhưng cô đã không còn tâm tình gì nữa, chỉ nhớ đến câu nói của Trần Huy. Từ Thanh Phong bị bắn, tình trạng nguy kịch.

Lâm Tuyết cảm thấy trong lồng ngực quặn lên một cái, đau đớn mơ hồ khiến cô khó nhịn, nhưng Lâm Tuyết nhịn không rơi nước mắt. Thẫn thờ theo hắn chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Rốt cuộc là tại sao lại như vậy?

Lâm Tuyết nhớ đến mấy ngày trước thôi, cô còn nhận được cuộc điện thoại của hắn, giọng nói ấm áp của Từ Thanh Phong tựa như vẫn còn vương vấn bên tai Lâm Tuyết. Từ Thanh Phong nói hắn rất nhanh sẽ chờ về, hắn nói. Lâm Tuyết, chờ tôi.

Thế nhưng Lâm Tuyết cuối cùng chỉ đợi được Từ Thanh Phong khuôn mặt trắng bệch, quanh người đầy thiết bị được y tá đẩy vào. Lúc nhìn thấy hắn, Lâm Tuyết suýt nữa thì ngã quỵ. Hai tháng không gặp, không nghĩ tới bọn họ lại trùng phùng theo cách này. Lâm Tuyết nắm lấy cánh tay rũ xuống của hắn, yếu ớt gọi.

“Thanh Phong.”

Các bác sĩ đã trao đổi qua tình hình, viên đạn kia cực kỳ hung hiểm, ghim trúng đầu của hắn, lệch một chút thôi là đủ lấy mạng Từ Thanh Phong. Tuy rằng hắn đã qua nguy kịch nhưng cũng không khả quan lắm. Thậm chí, thậm chí còn có nguy cơ trở thành người thực vật.

Nghe thấy Trần Huy mô tả sơ qua tình hình của hắn, Lâm Tuyết không tin nổi vào tai mình. Rõ ràng là một người khỏe mạnh như thế, làm sao có thể….làm sao có thể…

“Lâm Tuyết, em khoan đừng kích động, hiện tại các bác sĩ vẫn đang theo dõi, vẫn có cơ may.”

Lời này hoàn toàn là an ủi Lâm Tuyết mà thôi. Bọn họ đều biết xác suất hắn tỉnh dậy là không lớn. Thế nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lâm Tuyết, Trần Huy biết cô đang cố gắng chống đỡ.

“Tôi biết rồi. Anh ấy đã hứa với tôi sẽ trở về, anh ấy nhất định sẽ không lừa tôi đâu.”

Lâm Tuyết gật đầu, nhưng nước mắt mặn chát đã không ngăn được trượt ra khỏi khóe mi. Ngôn Giai Tuệ nhìn thấy cô như vậy thì không khỏi đau lòng. Ngôn Giai Tuệ ôm Lâm Tuyết, vỗ vỗ vai an ủi cô.

“Lâm Tuyết, cậu nhất định phải mạnh mẽ. Anh Từ để ý cậu như vậy, nhất định anh ấy sẽ vượt qua.”

Nói dứt lời, giọng nói của Ngôn Giai Tuệ cũng nghẹn ngào.

Lâm Tuyết thực sự là số khổ mà, tại sao chính vào thời khắc cô nhận ra trái tim mình thì hạnh phúc lại một lần nữa rời xa cô. Chẳng lẽ đây là số mệnh mà Lâm Tuyết phải chịu hay sao?

Lâm Tuyết gạt đi dòng lệ, nói.

“Cậu yên tâm, mình sẽ không gục ngã đâu, mình sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy.”

Không khí u ám bao trùm cả phòng bệnh. Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy giúp Lâm Tuyết trông chừng cả đêm, tới gần sáng thì mới thay ca, giúp cô mua cơm và nghỉ ngơi một lát. Lâm Tuyết nhất quyết không rời. Cô nói.

“Hai người về nghỉ trước đi. Tôi vẫn còn gắng gượng được, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy.”

“Lâm Tuyết…”

Ngôn Giai Tuệ muốn khuyên nhủ cô, nhưng Trần Huy đã lắc đầu, ra hiệu. Ngôn Giai Tuệ chỉ có thể ảo não nói.

“Được rồi, tụi mình đi mua đồ ăn cho cậu.”

Hai người đều biết hiện tại khuyên nhủ như thế nào cũng là vô dụng.

Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đi rồi, Lâm Tuyết giúp Từ Thanh Phong lau mặt, trò chuyện với hắn. Trước kia, luôn là hắn đối tốt với cô. Năm lần bảy lượt cứu Lâm Tuyết từ trong quán bar, đưa cô về nhà, khi Lâm Tuyết tuyệt vọng nhất cũng là Từ Thanh Phong ở bên cạnh. Mỗi đêm cô gặp ác mộng, cũng là Từ Thanh Phong ôm lấy cô, ru cô vào giấc ngủ.

Từng sự dịu dàng ân cần của hắn đã sớm chạm đến trái tim của Lâm Tuyết.

“Thanh Phong, em hiểu ra rồi.”

Lâm Tuyết nắm tay hắn, giọng nói dịu dàng truyền vào tai Từ Thanh Phong, hy vọng có thể dùng lời nói thức tỉnh Từ chủ tịch, thế nhưng giờ đây hắn đã không thể nghe được nữa rồi. Khắp gian phòng vang lên tiếng tít tít khô khan của máy móc. Lâm Tuyết vuốt ve khuôn mặt hắn, nhìn gương mặt quen thuộc từ lâu đã tiến vào trí nhớ của cô.

Đáng lẽ Lâm Tuyết phải nhận ra sớm hơn, Từ Thanh Phong đã sớm chiến lấy một vị trí trong trái tim Lâm Tuyết. Chỉ là cô quá nhát gan, cô không dám thừa nhận, Lâm Tuyết vẫn luôn tìm mọi cách để trốn chạy.

Cô sợ mình không xứng với hắn, cô sợ tình cảm của Từ Thanh Phong với mình chỉ là trong phút nhất thời hứng thú. Cô càng sợ, càng sợ bệnh tình của mình.

Thế nhưng lúc này đây Lâm Tuyết không còn sợ hãi gì nữa, cô áp cánh tay của hắn lên mặt mình, thì thầm.

“Thanh Phong, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi được không?”

“Em đã nhìn rõ tâm ý của mình rồi, anh không muốn nghe câu trả lời của em sao?”

“Anh đã hứa với em là sẽ trở về mà, Thanh Phong, anh không được thất hứa.”

“Thanh Phong, em cũng rất nhớ anh.”

Nói đến đây, gương mặt của Lâm Tuyết đã nhạt nhòa bởi nước mắt. Cô gục đầu ôm lấy hắn, cho dù đã cố ngăn cản bản thân, nhưng giây phút này Lâm Tuyết thật sự không nhịn nổi nữa, chỉ muốn khóc cho thỏa lòng.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rầm rầm. Tiếng người hớt hải tiến về phía bên này. Sau đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra đánh rầm một tiếng.

“Thanh Phong!”

Kèm theo tiếng gọi đầy thảng thốt này, Lâm Tuyết nhìn thấy một người phụ nữ luống tuổi. Tuy nhiên các nét trên gương mặt vẫn được bảo dưỡng rất kĩ, làn da nhìn không thấy dấu hiệu tuổi tác. Người phụ nữ mặc một chiếc đầm bó sát màu đen, đeo hoa tai ngọc trai, cả người toát lên khí chất phú quý. Gương mặt có lẽ vì lo lắng và không được ngủ mấy ngày nên có chút tiều tụy. Vừa nhìn thấy Lâm Tuyết, bà lập tức nhíu mày.

“Cô là ai?”

Lâm Tuyết cũng sửng sốt, vị phu nhân kia khí chất cực kỳ bức người. Ngay sau khi nhìn thấy Lâm Tuyết ôm chầm lấy Từ Thanh Phong, bà liền có chút không vui. Phía sau vị phu nhân này còn có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề và một cô gái nữa. Cô gái kia mặc váy dài qua gối, mái tóc uốn lượn cầu kỳ trông cực kỳ ra dáng tiểu thư khuê các. Nhìn tuổi tác không lớn, có lẽ chỉ ngang bằng Lâm Tuyết hoặc nhỏ hơn. Tiếp xúc với giới thượng lưu một thời gian, Lâm Tuyết lập tức cảm nhận được thân phận của hai bọn họ không đơn giản. Cô ấp úng nói.

“Tôi…”

Lúc này, Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ đi mua đồ ăn đã trở về, bọn họ nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm mấy người liền vội vàng bước tới. Nhìn thấy vị phu nhân kia, Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ đều kinh ngạc, vội chào hỏi bà.

“Bác Từ.”

“Từ phu nhân.”

Từ phu nhân chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Từ Văn Bác, cũng chính là cha ruột của Từ Thanh Phong. Bà và chồng vẫn luôn ở nước ngoài, lần này nghe tin Từ Thanh Phong gặp chuyện mới về nước. Từ phu nhân ngồi máy bay cả đêm, sắc mặt tiều tụy nhưng vẫn không làm mất đi phong thái của mình, mỉm cười đáp lễ với Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy. Nghe thấy xưng hô của bọn họ với người phụ nữ này, Lâm Tuyết cũng đã đoán ra được. Cô vội vàng cúi đầu chào bà.

“Cháu chào phu nhân.”

Từ phu nhân lúc này mới chuyển ánh mắt từ cô về phía Từ Thanh Phong nằm ở trên giường. Không đáp lời mà trực tiếp lướt qua Lâm Tuyết, nắm lấy tay Từ Thanh Phong.

“Trời ơi, sao lại ra nông nỗi này.”

Mặc dù đã được thông báo tình hình của hắn, nhưng lúc nhìn thấy con trai mình chân chính nằm trên giường bệnh viện, Bách Mị Kiều cũng không nhịn được mà rơm rớm nước mắt. Có điều bà không muốn thất thố trước mặt người lạ, nên dùng khăn tay chấm lên khóe mắt của mình.

Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đưa mắt nhìn nhau. Mà Lâm Tuyết cũng có thể cảm nhận được một khối địch ý cực kỳ lớn của vị phu nhân này đối với mình. Cho dù bọn họ mới là lần đầu tiên gặp mặt.

Sau khi nghe bác sĩ nói về tình hình của hắn, Từ phu nhân thở dài ra một hơi, suýt nữa thì không đứng vững, được cô gái bên cạnh mau chóng đỡ lấy.

"Bác à, bác phải bình tĩnh, bác sĩ nói nhất định sẽ có cách. Anh Phong cũng sẽ không bỏ cuộc đâu."

Từ phu nhân như cũ chấm chấm khóe mắt, lau đi dòng lệ trực tuôn ra, mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay của cô.

Ngôn Giai Tuệ nhìn cô gái này liền cảm thấy có chút quen mắt, mà cô gái kia dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết. Cô mỉm cười, nói.

“Chị Giai Tuệ, vài năm không gặp đã không nhận ra em rồi sao?”

Ngôn Giai Tuệ lúc này mới hơi ngỡ ra.

“Em là…Dương Thục Trinh.”

Thục Trinh mỉm cười chào đáp lễ, chẳng trách, Dương Thục Trinh mấy năm trước còn là cô gái nhỏ, hiện tại mấy năm không gặp liền có phong phạm tiểu thư khuê các, từ cách ăn nói đến ăn mặc đều khác một trời một vực so với trí nhớ trước đây của Ngôn Giai Tuệ. Ngôn Giai Tuệ nhất thời không nhận ra cũng là dễ hiểu. Cô cười ngượng.

“Em xinh đẹp quá, chị nhìn không ra.”

Dương Thục Trinh nheo mắt cười. Mà Từ phu nhân lúc này cũng lướt về phía Lâm Tuyết, sau phút trùng phùng ngắn ngủi, bà bắt đầu chú ý tới cô gái này, ánh mắt mang theo dò xét.

“Đây là ai? Tại sao lại có người lạ trong phòng bệnh của con trai tôi vậy hả?”

“Cháu là…”

Lâm Tuyết nhất thời lúng túng. Thời gian cô và Từ Thanh Phong ở bên nhau, chưa bao giờ nghe thấy hắn nhắc về gia đình của mình. Hơn nữa, lúc đó Lâm Tuyết chỉ muốn làm sao sớm ngày chấm dứt hợp đồng với hắn, đường ai nấy đi. Lần đầu tiên đối mặt với khí thế bức người này, Lâm Tuyết hoàn toàn không biết phản ứng ra sao cả. Bọn họ cũng chưa chính thức là người yêu, nếu nói đến quan hệ hiện tại, chỉ có thể coi là đối tác ở trên giường mà thôi.

Lâm Tuyết nhớ lần trước Từ Thanh Phong đã nói muốn giới thiệu cô với gia đình của mình, nhưng lúc đó Lâm Tuyết chưa xác định rõ tâm ý của bản thân, đã từ chối hắn.

“Bác, đây là bạn gái của anh Từ. Cô ấy là Lâm Tuyết.”

Ngôn Giai Tuệ thay Lâm Tuyết giải vây, vừa dứt lời, liền cảm thấy sắc mặt của Từ phu nhân tối đi trông thấy.

“Bạn gái? Sao tôi chưa từng nghe thấy nó nhắc tới?”

Vốn dĩ, quan hệ của Từ Thanh Phong với ba mẹ luôn không tốt. Sau này bọn họ ra nước ngoài, cũng không quản hắn nhiều. Từ Thanh Phong từ nhỏ tới lớn không gần nữ sắc, tựa như một pho tượng phật sống, thế nên nghe thấy tin tức, Từ phu nhân không thể không kinh ngạc. Nhưng rất nhanh sau đó bà đã phủ nhận. Con trai bà là người ưu tú như thế nào, Lâm Tuyết này, nhìn dáng điệu ngoại trừ xinh đẹp thì không có gì nổi bật. Từ phu nhân không khỏi nghĩ tới cô chẳng qua chỉ là một đứa nghèo hèn muốn bám vào con trai mình, tìm cớ để trèo vào nhà họ Từ mà thôi. Nghĩ như vậy, giọng nói lập tức liền lạnh đi mấy phần.

“Chữ bạn gái này không thể tùy tiện gọi. Nếu có là bạn gái, cũng phải là con trai tôi chính miệng nói ra, chính thức giới thiệu trước mặt chúng tôi. Từ gia không tùy tiện nhận mấy đứa con gái ngoài bờ ngoài bụi vào nhà đâu.”

Lời nói này có sức sát thương cực lớn, Lâm Tuyết mím môi không đáp. Ngôn Giai Tuệ cũng khó xử, cô chỉ là muốn giúp Lâm Tuyết giải vây, ai dè lại khiến cho tình huống càng trở nên xấu hơn. Ngôn Giai Tuệ định mở miệng giải thích. Từ phu nhân đã nói.

“Giai Tuệ, cháu thân thiết với Thanh Phong nhà bác, nhưng có những chuyện bác muốn Thanh Phong nó tự nói với bác.”

Ngôn Giai Tuệ ấp úng “Vâng” một tiếng.

Lâm Tuyết lúc này mới nói.

“Cháu, cháu là Lâm Tuyết, có quen biết với Thanh Phong chút thôi ạ. Trước đây Thanh..Từ chủ tịch đã giúp đỡ cháu khá nhiều. Cháu nghe tin anh ấy gặp chuyện, nên đến thăm một phen ạ."

Từ phu nhân như cũ không đáp lại cô. Dương Thục Trinh bên cạnh lại xoa tay bà, nói.

“Bác, xem ra Lâm tiểu thư đây cũng là có ý tốt, anh Phong trước nay đối xử với mọi người đều rất hào phóng, khó trách sẽ có nhiều người hiểu lầm.”

Dứt lời lại quay về phía Lâm Tuyết.

"Lâm tiểu thư, cảm ơn cô đã chăm sóc cho anh Phong nhà chúng tôi."

Mặc dù khuôn mặt tươi cười, nhưng lời nói nghe ra không có chút thiện cảm nào.

Cô ta nói như vậy, hàm ý chính là Lâm Tuyết tự mình đa tình. Từ Thanh Phong vốn không có ý gì với cô cả.

Hiện tại hắn bất tỉnh, không ai có thể thay Lâm Tuyết biện giải. Mà quả thật, nếu Từ Thanh Phong thực sự coi cô là bạn gái, vậy đã sớm mang về ra mắt gia đình, hoặc chí ít cũng phải đánh tiếng cho bọn họ. Nghĩ như thế, Dương Thục Trinh liền dùng ánh mắt thương cảm nhìn Lâm Tuyết.

Sau đó, cô ta tiến lên, chìa tay với cô.

“Còn chưa giới thiệu nữa, tôi là Dương Thục Trinh,” - Lâm Tuyết định đưa tay đáp lại, đã thấy Dương Thục Trinh cười ngạo nghễ nhìn mình, tiếp lời - “Giới thiệu thêm, tôi và anh Phong cùng lớn lên từ nhỏ, Từ gia và Dương gia cũng đã có hôn ước. Tôi là hôn thê của anh ấy. Lâm Tuyết, hân hạnh được biết cô.”